Đoạt Mệnh Hồ Linh

Chương 6

Quý Thiền lờ mờ nhớ lại, trong những truyền thuyết nàng từng đọc, yêu quái cầu phong thành công là có thể biến thành hình người.

"Ra là ngươi muốn biến thành người, ngươi có thể... cầu phong từ ta này."

"Tại sao? Ta là yêu quái, ngươi không sợ à?" Giọng nói êm tai kia mang theo vẻ nghi hoặc.

Quý Thiền nhìn những bông tuyết rơi lả tả trước mắt, ánh mắt vô hồn: "Yêu quái thì có gì đáng sợ."

Đáng sợ nhất là người, và là lòng người cơ.

Giọng nói trong bóng tối khựng lại một chút, rồi đột nhiên cất lời: "Ta có giống người không?"

"Giống, ngươi còn giống người hơn cả bọn họ."

Nói xong câu này, Quý Thiền đã dùng hết sức lực, nhưng bóng tối vẫn im lìm quẩn quanh.

Nàng nghe thấy chủ nhân của giọng nói thở dài: "Đáng tiếc, tám cái đuôi của ta đều đứt cả rồi, không thể biến thành người."

Việc cầu phong không thể nói ra miệng, nàng ta tỉ tê với người thiếu nữ sắp chết này âu cũng vì muốn tìm người trò chuyện trước lúc chết mà thôi. Đối với nàng ta, cầu phong đã là chấp niệm.

"Sao... lại thế?" Lòng Quý Thiền bỗng dấy lên một nỗi bất cam khó hiểu, nàng chẳng làm được gì cả, ngay cả việc muốn giúp người khác trước lúc lâm chung cũng thất bại.

"Ta cũng sắp chết rồi." Giọng nói kia cất lên.

Nàng ta trốn chạy vạn dặm đến Thượng Kinh của Đại Hạ, nơi này chẳng có cách nào để nàng ta sống sót, xông vào thành cốt cũng chỉ chờ chết, song không ngờ trước khi chết lại có một con người bầu bạn.

Trong bóng tối mà Quý Thiền không thể nhìn thấy, một con hồ yêu không đuôi, toàn thân đầy vết thương sâu hoắm nằm yên lặng trên mặt đất. Cơ thể nàng ta đã tàn tạ, sắp nhắm mắt xuôi tay.

Tuyết rơi xuống người nhanh chóng bị máu chảy ra thấm đẫm.

"Cùng chết ở đây, có lẽ chính là cái mà người phàm các ngươi gọi là duyên phận."

Như bị niềm vui nho nhỏ trong lời nói của nàng ta ảnh hưởng, Quý Thiền vô thức cong môi.

Phải, có người cùng chết cũng coi như là duyên phận.

"Vì sao... tám đuôi của ngươi lại đứt thế?"

"Vì tin lầm người không nên tin, còn ngươi?"

"Có lẽ là phụ thân ta... không muốn ta sống nữa."

Một người một yêu lại trầm mặc, bị người mình tin tưởng phản bội, bị người thân phản bội, nghe đều rất thê lương.

Chỉ nói một câu ngắn ngủi mà Quý Thiền đã nôn ra ngụm máu, nàng dần không còn nhìn thấy màn tuyết rơi trước mắt.

Nàng biết mình sắp chết, nhưng tâm khảm vẫn sao không cam lòng, không cam lòng cứ chết đi dễ dàng như vậy, không cam lòng mình bất lực trắng tay.

Nàng bỗng nhớ đến cuốn truyền thuyết mình từng đọc: "Ta nghe nói, nghe nói quỷ quái có thể đoạt xá người phàm, từ đó sống trong thân xác của đối phương, có thật không?"

"Là thật, nhưng rất khó, việc ác như vậy thiên đạo không dung."

"Nếu, nếu là tự nguyện thì sao?" Giọng Quý Thiền bỗng trở nên gấp gáp, "Nếu ta tặng ngươi thân xác này, ngươi có thể sống tiếp không?"

"... Có lẽ." Một lúc lâu sau, giọng nói mới vang lên.

Quý Thiền cong môi ảm đạm: "Được, ta để lại thân xác này cho ngươi. Sau khi ta chết, ngươi hãy sống thay ta."

"Tại sao?" Trong giọng nói là sự khó hiểu sâu sắc.

"Thì ngươi nói chúng ta có duyên còn gì. Chúng ta không thể cùng chết ở đây, phải có một người sống tiếp, ta hy vọng… người đó là ngươi. Nếu, nếu ngươi có thể sống tiếp, ngươi có thể giúp ta và mẫu thân ta báo thù được không?"

"... Được." Nếu nàng ta thật sự đoạt xá người phàm này, có lẽ thật sự vẫn sống tiếp được như đối phương đã nói.

Nàng ta là hồ ly tám đuôi, thần hồn mạnh mẽ, sau khi tiến vào thân thể yếu ớt của con người, sức mạnh còn sót lại có thể chữa lành thân thể của đối phương.

Nàng ta cũng không biết sau khi đáp ứng, mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Nhưng nếu có thể sống, ai lại muốn chết?