(Hệ Thống) Cả Triều Văn Võ Đều Cúi Mình

Chương 4

Chiêu Mẫn Quận Chúa nhấp một ngụm trà, cười mà như không cười:

"Vậy à? Cả nhà ta đều thấy Tiểu Hòa giống phụ thân hơn, không biết Tam Công Chúa nhìn kiểu gì mà lại thấy giống mẫu thân?"

Các tiểu thư khác không ai lên tiếng, mỗi người làm việc của mình. Chuyện Chiêu Mẫn Quận Chúa và Tam Công Chúa đối đầu không phải ngày một ngày hai, ai nấy đều đã quen.

Tam Công Chúa mặc váy dài màu lê hoa trắng, tà váy thêu chìm hoa xuân bằng chỉ vàng. Tóc đen búi gọn, cài trâm ngọc nghiêng nghiêng, không cười thì mang vẻ lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với khí chất của Chiêu Mẫn Quận Chúa.

Một người là đóa hoa phú quý chốn nhân gian.

Một người tựa tiên nữ trên trời.

Tam Công Chúa mỉm cười, giọng điệu hòa nhã:

"Nhưng mà nhìn này, từ chân mày, đôi mắt đến bờ môi, ta thấy đệ lại giống dượng nhiều hơn."

Chiêu Mẫn tức đến mức muốn lao vào xé mặt nữ nhân trước mắt.

Từ Hòa: "……"

Cậu cảm thấy cần phải bảo vệ tỷ tỷ, bèn dõng dạc nói:

"Không đúng đâu! Tỷ tỷ xinh đẹp hơn ta nhiều, rõ ràng là giống mẫu thân hơn."

Chiêu Mẫn nghe vậy liền bật cười, mặt mày rạng rỡ, đúng là đệ đệ ruột của nàng!

Tam Công Chúa cũng mỉm cười, giọng nói dịu dàng:

"Tiểu Hòa đúng là biết cách làm người ta yêu quý, tính tình lại ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với tỷ tỷ của đệ."

Chiêu Mẫn Quận Chúa: "Ha hả."

Từ Hòa: "…"

Thôi thì tốt nhất là im lặng vậy.

Cuộc chiến giữa các nữ nhân đúng là đáng sợ.

Những tiểu thư khác đều vô cùng yêu thích dáng vẻ trắng trẻo, đáng yêu như búp bê của Từ Hòa. Nhưng dù có ngưỡng mộ thế nào, các nàng cũng chỉ có thể dè dặt giữ khoảng cách.

Còn Từ Hòa thì lại hận chính mình vẫn là một đứa trẻ. Nếu lớn hơn một chút, có lẽ sẽ hưởng không ít diễm phúc.

Cậu ăn được một nửa thì chợt muốn ra ngoài dạo chơi một mình.

Chiêu Mẫn Quận Chúa vốn không thích dẫn theo nha hoàn, lúc này lại chẳng tìm được ai trông chừng cậu. Cuối cùng, Tam Công Chúa phải phái một nha hoàn bên cạnh mình đi theo.

Nha hoàn đó tên Thư Mặc, là một mỹ nhân đoan trang, dịu dàng.

Nàng mỉm cười thân thiện: "Tiểu công tử muốn đi đâu?"

Từ Hòa cũng không biết mình muốn đi đâu, bèn đáp qua loa: "Cứ đi dạo quanh một chút thôi."

Mùa xuân, có rất nhiều người đến du hồ. Trong viện đầy những thiếu nữ váy áo thướt tha, lòng ngập tràn tâm tư mộng mơ.

Đi được một đoạn, Từ Hòa bất chợt trông thấy một nhóm nữ tử khác.

Giữa nhóm người đó, một cô gái mặc váy màu vàng ánh đỏ vốn giữ vẻ xa cách với mọi người xung quanh. Thế nhưng, vừa nhìn thấy Từ Hòa, mắt nàng bỗng sáng rỡ, vội vàng bước đến.

"Ôi, đây chẳng phải là Tiểu Công Tử sao? Còn nhớ ta không?"

Từ Hòa: "…"

Đại tỷ, ngươi là ai vậy?

Thư Mặc không để lộ biểu cảm gì, nhẹ nhàng kéo Từ Hòa về phía sau, lạnh nhạt hỏi:

"Tô tiểu thư cũng đến du hồ sao?"

Tô tiểu thư hơi xấu hổ, cười gượng: "Ừm."

Thư Mặc đáp gọn: "Vậy không làm phiền nhã hứng của tiểu thư."

Dứt lời, nàng dắt Từ Hòa rời đi.