Từ Hòa đáp: "Có."
Trưởng công chúa bế cậu lên kiệu, cười hỏi: "Ừm, gặp những ai nào?"
Từ Hòa nghĩ một lúc rồi đáp: "Chỉ nhớ hai người, một đứa thì bẩn kinh khủng, một đứa thì béo kinh khủng."
Trưởng công chúa vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Nói chuyện cho đàng hoàng."
Từ Hòa: "…" Vậy thì phải nói thế nào mới gọi là đàng hoàng đây?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, trưởng công chúa bật cười. Mai tóc bà khẽ lay động, đẹp đến mức khiến người khác hoa mắt. Bà đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào giữa chân mày cậu, dịu dàng nhắc nhở: "Không được nói người khác như vậy sau lưng, biết chưa?"
Từ Hòa lí nhí đáp: "…Dạ."
Cậu suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy vẫn nên tìm cơ hội để nói với mẫu thân về chuyện "nữ trang" của mình thì hơn.
Thế là cậu tinh ranh lái câu chuyện sang hướng này.
"Nương, hôm nay người trang điểm thật đẹp."
Trưởng công chúa khẽ cười: "Biết nịnh hót từ bao giờ thế?"
Từ Hòa nghiêm túc đáp: "Mẹ mặc bộ này vào, trông chẳng khác nào tiên tử giáng trần."
Nghe nhi tử khen ngợi như vậy, tâm trạng trưởng công chúa tốt lên thấy rõ: "Thật sao?"
Từ Hòa gật đầu chắc nịch: "Dĩ nhiên rồi! Phụ thân cưới được mẫu thân, chắc hẳn phải tu mấy đời mới có phúc phần đó."
Trưởng công chúa có chút ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng: "Được rồi, không cần tâng bốc quá mức."
Nhưng Từ Hòa không dừng lại ở đó. Cậu tiếp tục thở dài một hơi, giọng điệu đầy cảm khái:
"Thật ra vẫn chưa đủ đâu. Nếu muốn miêu tả nhan sắc của nương, có nói đến khi mặt trời lặn cũng không hết lời. Bao nhiêu mỹ từ như "trầm ngư lạc nhạn", "bế nguyệt tu hoa" đều chẳng thể sánh được."
Trưởng công chúa bị chọc cười.
Lúc này, Từ Hòa mới nói ra mục đích thật sự của mình:
"Nương mặc bộ này đẹp như vậy, con cũng muốn mặc!"
Ánh mắt mong chờ vô cùng.
"……"
Nụ cười của trưởng công chúa lập tức tắt ngúm.
Bà vươn tay nắm lấy tai cậu, lẩm bẩm: "Suốt ngày không lo học hành, chỉ nghĩ đến mấy thứ linh tinh. Xem ra, ta phải gửi con vào Quốc Tử Giám thôi."
Từ Hòa hốt hoảng: "Không cần đâu!"
Trưởng công chúa hừ một tiếng: "Mẹ đẹp không phải nhờ quần áo, mà là vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi."
Từ Hòa: "…"
Bà nói tiếp: "Hơn nữa, con là nam tử hán, đẹp đẽ cái gì? Nếu con dám mặc loại quần áo này, cha mẹ sẽ đánh gãy chân con ngay lập tức!"
Từ Hòa: "……"
Vậy có phải cậu sắp trở thành người đầu tiên thất bại ngay từ nhiệm vụ mở đầu không?
Quá mất mặt rồi!
*
Từ Hòa có một người chị gái. Khi chị sinh ra, trời xuất hiện dị tượng, lại được hoàng đế vô cùng sủng ái, nên được phong làm Chiêu Mẫn Quận Chúa, danh vọng một thời.
Chiêu Mẫn Quận Chúa cả dung mạo lẫn tính cách đều giống mẫu thân, căn bản không chịu ngồi yên, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.
Nhờ vậy, Từ Hòa cũng được hưởng phúc, lần nào cũng có thể tung tăng theo sau tỷ tỷ, ra ngoài hít thở khí trời.
Hôm nay, Chiêu Mẫn Quận Chúa nhận lời mời của Tam Công Chúa, tham gia một buổi du hồ.
Nàng mặc một bộ xuân sam màu xanh nhạt, cổ tay áo thêu hoa mẫu đơn xanh lam, trông thanh nhã mà đoan trang. Búi tóc cài đầy châu ngọc, dung nhan rực rỡ tựa đào hoa, khiến người nhìn mà say đắm.
Dọc đường đi, nàng dắt tay Từ Hòa, nam nhân xung quanh nhìn đến mức suýt vặn gãy cổ.
Chiêu Mẫn Quận Chúa coi như không thấy, vẫn nắm tay đệ đệ, vừa đi vừa dặn dò:
"Lát nữa, tỷ sẽ đưa đệ đi gặp một nhóm nữ nhân. Nhớ kỹ, lời các nàng nói, đệ cứ nghe tai này ra tai kia, đừng để trong lòng."
Từ Hòa thắc mắc: "Vì sao ạ?"
Chiêu Mẫn Quận Chúa cười nhạt: "Lát nữa đệ sẽ biết."
Trên một chiếc thuyền hoa lớn, toàn là tiểu thư khuê các trong kinh thành. Các nàng cử chỉ tao nhã, trang điểm tinh xảo, xiêm y lộng lẫy, ngồi quây quần khoe sắc, diễm lệ tựa mùa xuân.
Vừa bước vào, Từ Hòa liền bị Tam Công Chúa kéo đến bên cạnh:
"A, Tiểu Hòa lớn thế này rồi sao?"
Từ Hòa ngại ngùng nhắc nhở: "Tháng trước lần đầu gặp, người cũng nói y hệt câu này, dấu chấm câu cũng chẳng thay đổi."
Tam Công Chúa quan sát cậu một lúc, rồi bật cười:
"Lạ thật, Tiểu Hòa càng lớn càng giống cô cô lúc trẻ, còn giống hơn cả tỷ tỷ của đệ nữa."
Năm xưa, trưởng công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành.