(Hệ Thống) Cả Triều Văn Võ Đều Cúi Mình

Chương 5

Tô tiểu thư không cam lòng, nhưng cũng chẳng dám đắc tội với Tam Công Chúa. Nàng chỉ có thể bặm môi, dậm chân tức tối.

Những tiểu thư đi cùng nàng phần lớn là con quan nhỏ ở địa phương. Trong vùng của họ, các nàng được coi như thiên chi kiêu nữ, nhưng ở kinh thành lại chẳng thể bước chân vào tầng lớp thượng lưu.

Tô tiểu thư có chút lúng túng, bởi lẽ khi so với người khác, nàng chẳng bằng ai, mà nhìn xuống lại chẳng thấy ai vượt trội hơn mình.

Lúc này, một thiếu nữ mặc váy lam khẽ hỏi: "Vừa rồi, đứa bé đó là ai? Nhìn đáng yêu quá."

Tô tiểu thư thầm cười lạnh, khinh miệt liếc qua họ một lượt, sau đó chậm rãi nói:

"Các người biết Chiêu Mẫn Quận Chúa chứ? Đó là đệ đệ ruột của nàng, cũng là con trai của Trưởng Công Chúa."

Lời vừa dứt, tất cả các cô gái đều hít một hơi lạnh.

Ở mỗi thế hệ, luôn có những người đứng trên đỉnh cao, khiến kẻ khác vừa hổ thẹn vừa ghen tị.

Mà hiện tại, với bọn họ, hai người đó chính là “Kinh Thành Song Tú” – Tam Công Chúa và Chiêu Mẫn Quận Chúa.

Nhìn lại mình, các nàng bỗng thấy ánh mắt trở nên ảm đạm.

Dáng vẻ cao quý như rồng phượng ấy, e rằng chỉ có thể xuất thân từ tông thất hoàng gia.

*

Sau khi theo Thư Mặc rời đi, Từ Hòa suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nhớ ra cô gái mặc váy vàng đỏ đó là ai.

Cuối cùng, cậu tò mò hỏi Thư Mặc: "Ta có nên biết nàng không?"

Thư Mặc mỉm cười dịu dàng, lắc đầu: "Chỉ là người không liên quan thôi, không quen thì không cần nhớ."

Một chuyện nhỏ như vậy chẳng thể làm mất hứng của Từ Hòa.

Dưới ánh mặt trời, liễu rủ bay lượn, núi sông trải rộng, con đường quanh co dẫn đến bến chợ. Nơi đây người qua lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp.

Giữa chợ có một con sông, trên mặt nước đầy những chiếc thuyền nhỏ tấp nập qua lại, chở hàng hóa từ nơi này đến nơi khác.

Từ Hòa muốn tự mình đi dạo, nhưng Thư Mặc rất tinh ý, hoàn toàn không để cậu có cơ hội lén trốn đi. Cậu chỉ đành ngồi chán chường, cắn từng miếng hồ lô ngọt lịm, đôi mắt lơ đãng nhìn quanh.

Đi một lúc thì mệt, Từ Hòa bèn bảo Thư Mặc thuê một chiếc thuyền nhỏ cho mình.

Sau khi căn dặn chủ thuyền vài câu, Thư Mặc không đi cùng mà đứng bên bờ quan sát cậu.

Chờ nàng đi rồi, lão lái đò cười nói:

"Tiểu công tử đúng là con nhà quyền quý, bằng tuổi cậu, ta đã dám nhảy xuống sông bắt cá một mình rồi."

Từ Hòa hờ hững đáp:

"Bắt cá thì ta cũng biết, chỉ là người trong nhà không yên tâm mà thôi."

Lão lái đò cười cười, ra vẻ không tin lắm.

Từ Hòa ngồi yên, ngắm nhìn cảnh sắc trên hồ.

Bỗng nhiên, cậu sững người: "Ơ?"

Cậu vừa trông thấy người quen.

Chính là hai đứa trẻ hôm trước đã khiến cậu phải ghi nhớ: một đứa béo ú, một đứa thì lem luốc không chịu nổi.

Tên béo kia vẫn ngang tàng như cũ, còn đứa nhỏ kia thì trước sau vẫn ngoan ngoãn răm rắp nghe lời.

Chiếc thuyền của Từ Hòa đi ngay phía sau bọn họ, cậu nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai đứa.

Lúc này, tên béo vừa nghĩ ra một trò trêu chọc mới. Hắn hí hửng mua một đống hoa hạnh, bắt thằng nhóc kia mang hoa đến cắm vào trước ngực một cô nương ở đằng trước.

Thằng bé cúi gằm mặt, đỏ bừng lên: "Làm vậy không hay đâu."

Tên béo trợn mắt: "Ngươi nói có được hay không là do ngươi quyết à? Đừng có lắm lời! Gia bảo ngươi làm gì thì cứ làm đi!"

Thằng nhỏ sợ hãi đến run rẩy, cắn môi cố nhịn nước mắt, cuối cùng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Từ Hòa: "Ôi chao, cái tên béo này, sau này chắc chắn là một kẻ xấu xa!"

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu, chơi đùa một chút cũng thú vị đây.

Cậu nhanh chóng nhón chân bước lên, thì thầm với lão lái đò vài câu – bảo ông ấy chèo thuyền lệch về bên phải một chút, rồi đi nhanh hơn một chút.

Lão lái đò rất đáng tin cậy, nhanh chóng đẩy thuyền vượt lên phía trước, đến gần cô gái kia hơn.

Thằng nhỏ mồ hôi chảy ròng ròng, nắm chặt bông hoa hạnh trong tay. Nhìn thấy cô gái càng lúc càng gần, nó sợ đến mức không dám chớp mắt.

Thấy thời cơ đã đến, nó run rẩy nâng tay định nhét hoa vào trước ngực cô gái.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đó, cảnh tượng trước mắt bỗng thay đổi.

Bông hoa trong tay nó đột nhiên bị người khác giật mất.