Ta Chỉ Là Trọng Sinh Báo Thù, Chư Thần Quỳ Xuống Làm Gì

Chương 5: Trên Người Quốc Sư Có Lông

Lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ Hầu phủ chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.

Tạ Tuấn phun ra một ngụm máu, tất cả mọi người đều chết sững tại chỗ.

Đây rốt cuộc là nghiệt chướng cỡ nào chứ?

Có thể khiến phụ thân ruột của mình tức đến mức thổ huyết!

"Cha!"

"Hầu gia!"

Vương thị vội vàng đỡ lấy Tạ Tuấn, còn Tạ Phi Phi thì vừa tức vừa hận quay đầu trừng Sở Quân: "Yêu tinh!! Ngươi đáng bị thiên lôi đánh chết!"

Xoẹt.

Một đường máu vẽ ngang gò má. Sở Quân lại vung ngân trâm, lạnh nhạt hỏi: "Ai cho ngươi mở miệng?"

Tiếng hét của Tạ Phi Phi đột ngột tắc nghẹn. Nàng ta trợn tròn mắt, nước mắt lã chã nhưng không thể che đi nỗi hận ngút trời. Vừa kinh hãi, vừa căm thù.

Mặt nàng ta bị huỷ rồi! Nàng ta hoàn toàn hủy dung rồi!

Nàng ta phải gϊếŧ tiện nhân này!

"Sở Quân! Ngươi thật sự nghĩ rằng bổn hầu không dám gϊếŧ ngươi sao?" Tạ Tuấn đẩy Vương thị ra, giận dữ gầm lên.

"Ừ, ông không dám." Sở Quân mỉm cười nói: "Tuổi đã cao như vậy rồi, ông nên có chút tự nhận thức đi chứ, phò mã phụ thân."

Vương thị: "..."

Đám gia nhân xung quanh: "..."

Rốt cuộc đây là loại nghiệt chướng gì vậy!

Yêu tinh này có phải rơi xuống vách núi làm hỏng đầu óc rồi không! Dám nói chuyện với Hầu gia như thế.

Tạ Tuấn tức giận đến mức tóc tai dựng ngược, mắt đỏ ngầu quát lên: "Bổn hầu không thể gϊếŧ con gái nhà họ Sở, nhưng đánh gãy tay chân ngươi thì chẳng có vấn đề gì cả!"

Sở Quân ánh mắt lóe lên sự phấn khích: "Được thôi! Ông tới đi! Mau tới đây!"

Dáng vẻ điên cuồng, không chút sợ hãi của nàng thực sự khiến người khác phải kinh hãi.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Sở Quân nâng tay trái lên, dùng sức bẻ gập ngón út xuống. Một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, nàng vậy mà trực tiếp tự bẻ trật khớp ngón tay mình!

Suốt quá trình, nàng luôn giữ nụ cười trên môi, hoàn toàn không cảm thấy đau đớn chút nào.

Ngược lại, Tạ Phi Phi lại thét lên thảm thiết, mồ hôi tuôn như mưa, mặt tái nhợt như tờ giấy: "Đau chết mất! A a a a!!!"

"Dừng tay! Yêu nữ, ngươi đã làm gì Phi Phi?" Vương thị hoảng hốt hét lên.

Tạ Tuấn lập tức nhận ra điều bất thường: "Ngươi vậy mà lại thi triển thuật thế thân lên muội muội của mình?"

Một khi thuật thế thân được kích hoạt thì bất cứ thương tổn nào mà Sở Quân phải chịu đều sẽ chuyển sang Tạ Phi Phi.

Hơn nữa, loại thuật pháp này chỉ có thể do chính người thi triển giải trừ!

"Đúng vậy," Sở Quân chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Ta vốn là yêu tinh tai họa, nếu không độc ác thì sao được! Ông còn không mau lại đây đánh gãy tay chân ta đi?"

Câu nói này…

Vương thị tức đến nỗi máu dồn lên não, trực tiếp ngất xỉu.

Tạ Tuấn mắt đỏ như máu, râu tóc run lên vì giận dữ.

Đám gia nhân trong Hầu phủ đều không khỏi tái mặt, sống lưng lạnh toát.

Yêu tinh này trước đây ở Hầu phủ ai cũng có thể bắt nạt, vậy mà bây giờ khi điên lên lại đáng sợ đến mức này!!

Hành hạ đích muội, chọc tức chủ mẫu đến ngất xỉu, khiến phụ thân mình giận đến mức thổ huyết!

Đường đường là Hầu gia, một Nho tu bách giai thế mà lại không làm gì nổi nàng?

Loại người này… thật quá đáng sợ!

Rõ ràng giống một cục đá thối trong hố xí, vừa hôi vừa cứng, không đập nát được, đập không nát còn bị dính chặt đến phát buồn nôn!

Tạ Tuấn dần nhận ra điều bất thường, trầm giọng hỏi: “Ngươi chỉ có tu vi thập giai trung phẩm, làm sao có thể thi triển thuật thế thân?”

Sở Quân nửa cười nửa không nhìn ông ta: "Ông có phải đã quên ta mang họ Sở?"

Sắc mặt Tạ Tuấn đột nhiên đại biến: "Chẳng lẽ ngươi đã thức tỉnh huyết mạch?"

Sở thị có thể vững vàng chiếm giữ ngôi vị hoàng tộc Trung Châu, chính là nhờ vào huyết mạch Đại Vu thượng cổ chảy trong người.

Con cháu nhà họ Sở, chỉ cần cùng cảnh giới, liền có thể dựa vào huyết mạch mà áp đảo tất cả, thậm chí còn có thể khiêu chiến cả kẻ mạnh hơn một đại cảnh giới!

Sở Quân chỉ mỉm cười, không nói gì, tùy ý để Tạ Tuấn tự đoán.

Mà lúc này, Tạ Tuấn đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, ánh mắt không ngừng biến đổi. Nếu như Sở Quân thực sự thức tỉnh huyết mạch, thì e rằng hoàng thượng bên kia cũng sẽ không thể tiếp tục làm ngơ…

Dù sao thì, hoàng tộc bây giờ đang dần suy yếu, các hoàng tử công chúa vẫn chưa ai có thể thức tỉnh huyết mạch.

Đáng chết!

Tại sao lại là yêu tinh này?

Không! Một khi nàng thức tỉnh huyết mạch, nàng sẽ không còn là yêu tinh nữa! Khi đó, nàng chắc chắn sẽ trở thành món ngon mà ai cũng muốn tranh giành!

Vương thị dần tỉnh lại, vừa thấy con gái mình vẫn còn nằm trong tay đối phương liền hoảng loạn hét lên: "Hầu gia! Gϊếŧ nó đi!! Yêu nữ này không chết thì Hầu phủ chúng ta nhất định sẽ…A!!"

Tạ Tuấn nghiêng đầu, vung tay tát mạnh một cái vào mặt bà ta: "Câm miệng! Cho dù Sở Quân có bất hiếu thế nào thì nó cũng vẫn là trưởng nữ đích tôn của Hầu phủ ta, là con gái của Trường Công Chúa, là Quận chúa được Hoàng thượng ngự khẩu sắc phong!"

Vương thị ôm mặt, đầu óc ong ong, khó tin nhìn ông ta.

Chuyện quái gì đang xảy ra?

Tại sao chỉ trong chớp mắt, Tạ Tuấn lại thay đổi thái độ lớn đến vậy?

Người trong Hầu phủ cũng đầy vẻ kinh ngạc, không ai dám lên tiếng.

Sở Quân khẽ cười, trong mắt lộ ra chút chế giễu, người cha trên danh nghĩa này, quả nhiên không làm nàng thất vọng chút nào…

Tạ Phi Phi cũng khó tin nhìn chằm chằm vào phụ thân mình.

Tạ Tuấn mặt mày co giật, cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc với Sở Quân: "Vi phu khi trước chỉ là bị cơn giận làm mờ lý trí, ta hiểu rõ tính con, nếu không phải chịu oan ức thì con nhất định sẽ không làm loạn đến mức này."

Sở Quân nhướng mày: "Vậy thì chắc ông chẳng hiểu gì về ta rồi."

"……"

Tạ Tuấn nghiến răng: "Trước tiên thả muội muội của con ra, người một nhà có gì từ từ nói chuyện!"

Sở Quân chậm rãi cong khóe môi: "Ồ? Hầu gia đây là đang cầu xin ta sao?"

"Sở Quân!!" Tạ Tuấn tức đến mức khí huyết sôi trào,tâm ma suýt nữa bộc phát!

Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái thứ yêu nghiệt gì chuyển thế?!

Những người trong Hầu phủ nhìn nhau, sắc mặt ngày càng kỳ dị.

Trong lòng bọn họ lúc này đều chỉ có một ý nghĩ:

Chọc ai cũng được, chứ đừng có mà chọc đến vị Quận chúa này!

Thứ mặt dày vô địch cũng không thể điên bằng nàng!

Không khí đang căng thẳng đến cực điểm, bỗng nhiên gác cổnghớt hải chạy vào: “Hầu… Hầu gia, có người đến…”

Tạ Tuấn sắc mặt đại biến: “Người của Ứng Thiên Nha?”

Gác cổng sợ đến mức lắp bắp, nói năng không tròn câu: “Không… không phải… là… là Trấn Yêu Ty…”

Trấn Yêu Ty?

Tạ Tuấn ngẩn ra.

Môn phòng run rẩy nuốt nước bọt: “Là… là Quốc sư đại nhân của Trấn Yêu Ty… Ngài… ngài ấy đích thân tới…”

Lần này ngay cả Tạ Tuấn cũng thật sự hoảng loạn.

Quốc sư mà cũng đến?

“Nhanh! Mau mời ngài đến hoa sảnh.”

Lời còn chưa dứt, một giọng nam lạnh nhạt mà thản nhiên từ ngoài cửa truyền vào: "Không cần."

Tạ Tuấn cứng đờ toàn thân.

Mọi ánh mắt lập tức tập trung về phía cổng viện.

Một nam nhân cao chín thước, khoác bạch bào tựa sương, toàn thân toát ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng mà tôn quý.

Mái tóc đen như lông quạ, buộc gọn bằng ngân quan, dáng vẻ tựa như thần linh giáng thế, thanh lãnh cao quý đến mức lấn át cả nét tuấn mỹ vô song trên gương mặt hắn.

“Long chương phượng tư” cũng chẳng thể hình dung nổi phong thái này.

Không ít người mê mẩn nhìn nam nhân vừa đến, trong mắt tràn đầy sự tôn kính, giống như đang chiêm ngưỡng một vị tiên nhân giáng thế.

Ngay cả Tạ Tuấn cũng cực kỳ cung kính, gần như khúm núm mà cúi người thi lễ: “Bái kiến Quốc sư đại nhân! Tiểu hầu không hay biết quốc sư giá lâm, thật sự là…”

"Vị bên kia chính là Sở Quân Quận chúa?"

Đế Thần không hề để tâm đến Tạ Tuấn, chỉ nhàn nhạt liếc qua đối diện.

Tạ Tuấn nghẹn thở,đầu óc xoay chuyển điên cuồng, cố gắng nghĩ xem phải giải thích tình huống này như thế nào!

Quốc sư Đế Thần, chủ quản Trấn Yêu Ty, một trong những nhân vật quyền thế nhất Trung Châu!

Không cần nói đến quyền lực mà hắn nắm trong tay, ngay cả Thánh thượng cũng gọi hắn là huynh đệ.

Huống hồ, hắn còn là thiên tài hiếm có, danh xưng Trung Châu đệ nhất Nho-Võ song tu!

Một nhân vật kiêu hùng đến vậy, ai mà dám chậm trễ?

Tạ Tuấn mồ hôi lạnh tuôn như mưa, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu gần như cầu xin: “Quốc sư đại nhân, tiểu hầu… tiểu hầu có thể giải thích! Chuyện này… là hiểu lầm…”

Mà bên kia.

Sở Quân lười biếng nhìn vị “khách quý” này, hoàn toàn không hề tỏ ra chấn động trước dung mạo tiên nhân hạ phàm của hắn.

Nam nhân ấy mà… mặt đẹp thì phần lớn bụng dạ chẳng ra gì.

Thà ôm một cái đuôi lông xù mà xoa cho đã tay còn hơn!

Vừa nghĩ, nàng vừa tùy tiện liếc mắt xuống nhìn l*иg ngực của vị Quốc sư đại nhân này.

Ở đó, có mấy sợi lông trắng mềm mại…

Giống như vừa ôm một sinh vật lông xù nào đó, vô tình để lại…