Ta Chỉ Là Trọng Sinh Báo Thù, Chư Thần Quỳ Xuống Làm Gì

Chương 6: Quốc Sư Nuôi Sủng Vật Không? Loại Có Cái Đuôi Giống Chùy Ấy

Đế Thần tính tình lạnh lùng, không thích giao du với người khác.

Hắn quanh năm ở trong Trấn Yêu Ty, cực hiếm khi xuất hiện. Giờ hắn lại đích thân đến Hầu phủ, bảo sao Tạ Tuấn không thấp thỏm bất an?

Nhất là trong tình huống rối ren thế này.

Tạ Tuấn cố nén căng thẳng, cứng giọng nói: “Để Quốc sư đại nhân chê cười rồi, tiểu hầu dạy con không nghiêm.”

Nói rồi, ông ta quay sang Sở Quân, giọng nghiêm khắc hơn: “Còn không mau thả muội muội ngươi ra! Trước mặt Quốc sư há có thể làm càn?!”

Sở Quân vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, ngón tay khẽ động, siết chặt cây trâm cài trong tay.

Lại thêm một vệt máu trên mặt Tạ Phi Phi.

“AAAAA!!!”

Nàng ta hét lên thảm thiết.

Sở Quân chậc một tiếng, cười càng rạng rỡ hơn: “Phò mã phụ thân, đã bảo ông đừng làm ta giật mình cơ mà.”

Xung quanh lập tức vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh.

Yêu tinh này to gan đến mức ngay cả Quốc sư cũng không để vào mắt sao?!

Sắc mặt Tạ Tuấn trầm xuống trong chớp mắt, nhưng ông nhanh chóng đè nén lửa giận.

Ông bất lực với nghiệt nữ này, nhưng Đế Thần thì không như vậy!

Đắc tội với vị Quốc sư này, thì dù nàng có thức tỉnh huyết mạch cũng vô ích!

Vẫn sẽ bị đạp xuống bùn đen như thường!

Tạ Tuấn thầm mong Sở Quân càng làm loạn càng lớn, càng điên cuồng hơn!

Ông giả vờ thở dài bất lực, giọng điệu đầy uất ức: “Xin Quốc sư đại nhân lượng thứ, tiểu hầu thật sự không thể làm gì thứ nghiệt nữ này! Nó dựa vào thân phận Quận chúa mà ra tay độc ác với muội muội ruột, ngay cả ta là phụ thân mà cũng chẳng xem ra gì…”

Nhưng Đế Thần lại như không nghe thấy, chỉ thản nhiên nhìn Sở Quân: “Vừa rồi cô nói chính cô ta đẩy cô xuống vách núi?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Tuấn lập tức đại biến!

Mà phía sau Đế Thần, Hạc Thanh—cận vệ thân tín của hắn—lại mỉm cười đầy ẩn ý, liếc nhìn Tạ Tuấn: “Hầu gia có lẽ không biết… bên ngoài phủ có không ít bách tính đang tụ tập.”

“Hầu phủ cãi nhau ầm ĩ như vậy, ngay cả người ngoài cũng nghe rõ mồn một.”

“Chủ thượng không thích ồn ào, nên đứng bên ngoài chờ một lúc… Đợi các người cãi xong mới vào.”

Sắc mặt Tạ Tuấn càng thêm khó coi.

Nói không thích náo nhiệt?!

Rõ ràng là đứng xem đủ rồi mới vào chứ gì!

Ông cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu khẩn cầu: “Quốc sư đại nhân, chuyện này có hiểu lầm!”

Nhưng Đế Thần không nhìn ông ta, mà lại hỏi Tạ Phi Phi: “Cô có từng mưu hại Quận chúa không?”

Giọng nói trầm thấp, băng lãnh. Tựa như Phạn âm chấn động nhân tâm, từng chữ vang lên khiến không gian rung động, bụi nhẹ lay động trong không khí.

Đế Thần dùng Chân Ngôn Thuật!

Sắc mặt Tạ Tuấn đại biến.

Sở Quân cũng hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng qua chút hứng thú, khóe môi cong lên.

Vị Quốc sư đại nhân này thật đúng là thú vị.

Mà bên kia, toàn thân Tạ Phi Phi lạnh toát, mặt xám như tro.

Cảm giác như có một lực lượng vô hình khống chế nàng ta, khiến nàng ta không thể kháng cự.

Miệng nàng ta tự động mở ra, thốt lên sự thật: “Ta… muốn gϊếŧ cô ta… Nếu cô ta chết đi thì suất vào Trấn Yêu Ty sẽ là của ta…”

“Ta rõ ràng đã đẩy cô ta xuống vách núi, cô ta đáng lẽ phải chết rồi…”

Xung quanh lập tức xôn xao.

Người trong Hầu phủ đều sững sờ, không thể tin nổi.

Thì ra… đây mới là sự thật?!

Sở Quân không hề nói dối?!

“Gϊếŧ người thì đền mạng.”Giọng Đế Thần lạnh nhạt, không gợn chút cảm xúc.

Hắn khẽ xoay chuỗi ngọc trong tay, chậm rãi nói: “Nếu đã như vậy… Quận chúa tìm cô ta báo thù, cũng là hợp tình hợp lý.”

Vương thị mắt tối sầm, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Tạ Phi Phi khóc rống lên, còn Tạ Tuấn thì hoàn toàn cứng họng,không thể phản bác.

Có câu nói này của Đế Thần, ông ta không thể tiếp tục lợi dụng chuyện này để gây khó dễ cho Sở Quân!

Hạc Thanh hiểu rất rõ tính cách chủ nhân mình—câu nói vừa rồi… đã là quá nhiều rồi.

Đế Thần và hắn thực ra đã đến từ lâu, chỉ là chưa bước vào.

Nhưng vị Sở Quân Quận chúa này đã làm gì, bọn họ đều biết rõ từng chi tiết.

Hạc Thanh thực sự khá khâm phục thủ đoạn của Sở Quân —đủ tàn nhẫn, đủ độc, khí phách cũng không nhỏ!

Có thù thì báo ngay, như vậy mới hả dạ chứ!

Hạc Thanh không khỏi có chút tán thưởng nàng, huống chi nàng còn cứu mạng tiểu chủ tử nhà mình.

Nghĩ đến lời dặn của tiểu chủ tử…

Hạc Thanh nhếch môi, giọng điệu châm chọc: "Chỉ có hậu duệ hoàng tộc họ Sở mới được miễn kiểm tra mà vào Trấn Yêu Ty."

"Nhị tiểu thư của quý phủ đúng là thú vị thật, cho dù Quận chúa có chết thì suất đó cũng chẳng thể rơi vào tay cô ta đâu…"

"Hầu gia, cô ta chẳng lẽ tưởng rằng, vì ngài từng là Phò mã, nên cô ta cũng xem như nửa hoàng tộc hay sao?"

Tạ Tuấn suýt nữa lại phun ra một ngụm máu!

Phò mã… cái chuyện này rốt cuộc có bỏ qua được không vậy?!

Sao ai cũng lôi ra giẫm ông ta một cước?!

Đáng ghét hơn, Hạc Thanh xưa nay nổi tiếng độc mồm, lại còn là tâm phúc của Đế Thần, thống lĩnh một trong các đội của Trấn Yêu Ty!

"Hạc Thanh."

Đế Thần mở miệng.

Hạc Thanh lập tức ngoan ngoãn im lặng, vẫn giữ nụ cười, đứng nghiêm chỉnh.

Đế Thần gật đầu nhàn nhạt: "Nói có lý."

Hạc Thanh cười hì hì: "Hề hề, tạ chủ thượng khen ngợi."

Tạ Tuấn: "..."

Người trong phủ Hầu gia: "..."

Sở Quân: "Phụt—"

Nàng bật cười thành tiếng, rồi tiện tay ném Tạ Phi Phi sang một bên như vứt rác.

Ánh mắt nàng lướt qua chủ tớ Đế Thần, như thể vừa nhìn thấy một thứ gì đó thú vị.

Người này cũng khá thú vị đấy.

"Xem ra trên đời vẫn có không ít kẻ thông minh và sáng suốt." Sở Quân cười nói, sau đó nhìn về phía Hạc Thanh: "Vị bằng hữu này, biết nói chuyện thì nói nhiều chút."

Hạc Thanh cảm thấy hổ thẹn, định mở miệng.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt nghiêng nghiêng của Đế Thần quét tới, hắn lập tức lùi lại một bước, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sở Quân chậc một tiếng.

Thị vệ thì thú vị, nhưng chủ tử lại chẳng có gì hay ho cả.

Nàng vốn không ưa mấy kẻ lạnh băng băng, không chút hơi người như thế này, thật là vô vị.

Đế Thần nhìn nàng: "Cô muốn vào Trấn Yêu Ty?"

Sở Quân nghiêng đầu, không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt bỗng dấy lên vài phần hứng thú: "Trong Trấn Yêu Ty có nhiều yêu tộc lắm sao? Loại có đuôi to, lông xù mềm mại, sờ rất đã tay ấy?"

Sờ rất đã tay…

Hạc Thanh biểu cảm có chút kỳ lạ.

Đế Thần gật đầu: "Rất nhiều."

Sở Quân ánh mắt sáng lên: “Vậy ta vào.”

“Được.” Đế Thần giọng điệu bình thản: “Nhưng linh mạch của cô đã tổn thương, căn cơ bị hủy, vào Trấn Yêu Ty sẽ chết rất nhanh.”

Nụ cười của Sở Quân chợt tắt: “Không sao, ta mạng lớn.”

Tạ Tuấn lại lộ vẻ kỳ quái, Sở Quân bị thương linh mạch? Sao ông ta chưa từng nhìn ra?

Đế Thần cũng không nói thêm gì, lời vừa rồi dường như chỉ là một cuộc trò chuyện thoáng qua.

Khi hắn sắp rời đi, Sở Quân bỗng gọi lại: “Quốc sư có nuôi sủng vật không?”

“Loại lông xù, kêu chít chít, đuôi to như cây chùy, bốn chân ngắn cũn như để trưng, sờ vào mềm mại vô cùng, trông như một con tiểu hồ ly ấy?”

Đế Thần dừng một chút, như thể không nghe thấy, rồi cứ thế rời đi.

Hạc Thanh nhịn cười, chắp tay với Sở Quân một cái, sau đó mới nhanh chóng đuổi theo chủ tử của mình.

Đuôi to như chùy à? Đây chắc là nói về tiểu chủ tử nhỉ?

Thật là bất lịch sự, sao có thể nói hồ ly như vậy chứ.

Còn dám sờ đuôi hồ ly nữa...

Đuôi hồ ly không thể tùy tiện sờ đâu, biết không!

Giọng nói của Đế Thần vẫn lạnh lùng như trước: "Thích cười như thế thì hôm nay cứ cười mãi đi."

Sắc mặt Hạc Thanh lập tức thay đổi, cơ mặt hai bên khóe miệng bị một lực vô hình kéo lên, khiến hắn cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Chủ thượng, ngài đây là đang trút giận đó à..."



Trong Hầu phủ.

Sắc mặt Tạ Tuấn lúc sáng lúc tối, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Sở Quân.

"Linh mạch của con bị tổn thương?"

"Đúng vậy, nhờ phúc của ái nữ nhà ông ban tặng." Sở Quân cười híp mắt nói: "Theo lời của vị Quốc sư kia, ta báo thù là hợp tình hợp lý, vậy ta có nên để ái nữ của ông cũng được nếm thử cảm giác này không?"

"Sở Quân, ngươi đừng có mà quá đáng!!"

Vương thị tỉnh lại, liền ôm lấy con gái mình, ánh mắt đầy hận ý.

Tạ Phi Phi càng thêm điên loạn, vừa ôm mặt vừa la hét: "Mẹ! Mẹ phải làm chủ cho con! Cô ta đã hủy hoại khuôn mặt con, còn hạ chú thế thân lên con! Gϊếŧ cô ta đi! Mau gϊếŧ cô ta!!"

Vương thị liên tục gật đầu: "Hầu gia, người xem Phi Phi đi, sau này con bé phải làm sao đây!"

"Câm miệng! Tất cả câm miệng!" Tạ Tuấn quát lớn.

Ông đã đủ phiền rồi, vậy mà Vương thị bọn họ còn đến gây rối thêm.

Sở Quân ngáp một cái, chẳng buồn để ý đến bọn họ.

Nàng thản nhiên nói: "Từ hôm nay, ta muốn dọn về Linh Tiêu Viện. Đó là viện của mẫu thân ta, không có lý nào lại để một kế thất làm bẩn nó."

Hiện tại, người đang ở trong Linh Tiêu Viện chính là Vương thị.

"Sở Quân, ngươi còn dám được đằng chân lân đằng đầu!!" Vương thị gào lên giận dữ.

Sở Quân cười khẩy: "Phủ này tuy đã đổi tên thành Bình Dương Hầu phủ, nhưng trong sổ sách của hoàng cung, nó vẫn luôn được ghi là phủ của Trưởng Công chúa."

"Nơi này là di sản của mẫu thân ta, ta muốn ở đâu thì bà có tư cách gì can thiệp?"

Nàng liếc nhìn Tạ Tuấn, nụ cười rạng rỡ: "Quốc sư đã đến, vậy chắc người của Ứng Thiên Nha cũng đến rồi. Phụ thân phò mã à, người có muốn chuyện này náo loạn thêm chút nữa không?"

Sắc mặt Tạ Tuấn tái mét, nghiến răng nói: "Linh Tiêu Viện, trả lại cho con!"

Sở Quân huýt sáo một tiếng, ung dung rời đi.