Chưa Nói Đến Chuyện Trồng Rau, Phu Quân Làm Sao Có Thể Trở Thành Hoàng Tử Được Chứ?

Chương 3

Khi cậu đang tính toán bước tiếp theo thì Dư An vừa rửa xong bát đũa từ bếp trở lại. Nhìn thấy Lâm Quân một mình đứng giữa sân, Dư An định cất tiếng gọi nhưng lại không dám. Phu lang của hắn sau khi tỉnh lại cứ như biến thành một người hoàn toàn khác. Do nhiều năm bị áp bức khiến Dư An vô thức thu mình lại, không dám nhiều lời.

“Rửa xong rồi à? Vào đây ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Lâm Quân quay đầu lại, nở một nụ cười với hắn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, gương mặt tái nhợt của Lâm Quân trông có chút đáng sợ. Khiến Dư An không khỏi rùng mình, nổi cả da gà.

Lâm Quân rót hai chén nước, đặt một chén tới trước mặt Dư An. Nhưng hắn lại sợ đến mức không dám cầm lấy.

Không biết nguyên chủ trước đây rốt cuộc hung dữ đến mức nào, mà lại có thể khiến vị phu quân soái ca này sợ hãi đến vậy.

Lâm Quân hắng giọng, nghiêm túc nói: “Ta cũng xem như đã trải qua một lần sinh tử, bây giờ đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Lần này là ta sai, ta có lỗi với ngươi, ta thật lòng xin lỗi ngươi. Về phần Trương thiếu gia kia, ta sẽ không dây dưa nữa. Ta đã hiểu ra, cùng ngươi sống cho tốt mới là điều quan trọng nhất.”

Dư An sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Lâm Quân biết hắn không tin, liền dứt khoát giơ tay lên thề: “Trước đây là ta quá đáng, vừa dữ dằn với ngươi lại còn đánh đập ngươi. Ta xin thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu còn tái phạm, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế!”

Lâm Quân giơ một tay lên thề, vẻ mặt chân thành, không giống như đang nói dối. Dư An nghe hắn nói, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ nhưng vẫn cố gắng tiêu hóa từng lời.

“Hiện tại ngươi không tin ta cũng không sao, ta sẽ dùng hành động để chứng minh cho ngươi thấy sự thay đổi của ta. Ngươi là một phu quân rất tốt, là ta có mắt không tròng, để lòng bị mỡ heo che mờ. Nếu sau này ta lại làm chuyện gì không phải, ngươi cứ việc đánh ta, mắng ta cũng được!” Lâm Quân nói rồi vươn tay ra, nắm lấy đôi bàn tay thô ráp của Dư An, ánh mắt lấp lánh đầy chân thành.

Dư An đột nhiên cứng người, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Không thể tin được mà nhìn người trước mắt. Hắn chưa từng nghĩ sinh tử lại có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn như vậy, là hắn thiếu hiểu biết.

“Ta sẽ không mắng ngươi, càng sẽ không đánh ngươi. Ngươi là phu lang của ta, ta chỉ biết chăm sóc ngươi mà thôi.”

Giọng nói của Dư An trầm ổn và chân thành, không mang chút giả dối nào. Khiến Lâm Quân nghe vậy mà hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa là cảm động đến rơi nước mắt.

“Ngươi thật sự là người tốt.” Lâm Quân nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Dư An chưa từng được đối xử như vậy bao giờ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Hắn muốn đẩy Lâm Quân ra nhưng lại sợ mình quá mạnh tay làm đau người trước mặt, đành đứng cứng đờ người tại chỗ, mãi đến khi Lâm Quân chủ động buông hắn ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trời cũng không còn sớm, tắm rửa rồi ngủ đi.” Lâm Quân cảm thấy lời nên nói đã nói hết, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Không ngờ, sắc mặt Dư An bỗng trở nên ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu đi vào bếp đun nước.

Lâm Quân ban đầu còn chưa quen với việc được người khác hầu hạ, nhưng thấy Dư An chăm sóc cho mình đâu vào đấy, rửa mặt, lau chân đều rất cẩn thận, cậu cũng dần dần quen thuộc và tận hưởng.

Vừa mới nằm xuống giường chưa được bao lâu, Dư An xách theo đèn tiến vào. Nhìn kỹ lại, Lâm Quân lập tức ngồi dậy, vì người trước mặt lại không mặc quần áo!

Một giây trước cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, giây tiếp theo ký ức bỗng tràn về. Nguyên chủ trước đây vì muốn thỏa mãn cái tâm lý thích kiểm soát, mỗi khi ngủ đều bắt Dư An không mặc gì trèo lên giường phục vụ mình. Lâu dần thành thói quen, hễ nghe nguyên chủ nói đi ngủ, Dư An liền sẽ tự giác chuẩn bị mọi thứ.

Không phải chứ?!