Chưa Nói Đến Chuyện Trồng Rau, Phu Quân Làm Sao Có Thể Trở Thành Hoàng Tử Được Chứ?

Chương 4

Lâm Quân chưa từng yêu đương, gặp tình huống này máu nóng lập tức dồn lên não, suýt chút nữa thì chảy máu mũi.

Không thể không thừa nhận, dáng người của Dư An thật sự quá đỉnh!

“Ta… Ngươi mau mặc quần áo vào trước đi. Hôm nay không cần… Ta, trên người ta còn đang bị thương…” Lâm Quân trên mặt lộ vẻ khó xử, rõ ràng là không có cách nào tiếp nhận được chuyện này.

Dư An nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm hẳn, nhanh chóng mặc lại quần áo, sau đó xách đèn định đi ra ngoài ngủ. Bên ngoài, ngoại trừ cái ghế ra thì chỉ có tấm ván gỗ mà ban nãy Lâm Quân nằm bất tỉnh. Nghĩ vậy, cậu lập tức gọi hắn lại: “Ngươi đi đâu?”

“Ta ra bên ngoài ngủ.” Dư An trả lời, giọng nói có chút nghẹt lại, có lẽ là do vừa rồi bị nhiễm lạnh.

Lâm Quân ngẩn người, rồi bất giác thở dài một hơi: “Ngươi cứ ngủ ở đây đi. Bên ngoài không có giường, trời còn lạnh như vậy, lỡ bị cảm thì sao?”

Dư An vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt dưới ánh đèn hiện rõ màu đen sâu thẳm, ánh lửa nhỏ trong mắt khẽ rung, tựa hồ như đang cố gắng xác định xem lời của Lâm Quân nói là thật hay giả.

“Nhanh lên! Ta sắp lạnh muốn chết rồi đây!” Lâm Quân giả vờ bực bội.

Lúc này, Dư An mới không do dự nữa, nhanh chóng thổi tắt đèn dầu, rồi cuống quýt trèo lên giường, nằm ngay ngắn và cố gắng dịch sang một bên để giữ khoảng cách.

Lâm Quân thực sự có chút lạnh, mãi đến khi Dư An lên giường, chăn mới dần dần ấm lên. Lâm Quân cảm thấy một thân cơ bắp của hán tử này đúng là như một cái lò sưởi, ấm áp vô cùng. Lâm Quân hài lòng nhắm mắt lại, tận hưởng hơi ấm, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tiếng gà gáy đã vang lên khắp thôn.

Lâm Quân đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc, bỗng phát hiện mình đã lăn vào lòng Dư An từ lúc nào không hay! Cậu ngơ ngác vài giây, sau đó mới chợt nhớ ra bản thân đã xuyên đến thế giới này.

Cậu vừa rời giường, Dư An cũng tỉnh dậy theo. Vừa nhìn thấy Lâm Quân thức dậy, hắn lập tức xuống giường, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục sau đó nhanh chóng chạy vào bếp nhóm lửa nấu nước, khiến Lâm Quân không khỏi ngạc nhiên.

Bên ngoài, khắp thôn trang vẫn còn bao phủ một lớp sương mù mờ ảo. Xa xa, những thôn dân đã bắt đầu kết bè kết nhóm xuống đồng làm việc. Một thôn phụ vác cuốc đi ngang qua cửa nhà Lâm Quân, vô tình nhìn vào trong sân qua hàng rào trúc, bà ta liền bắt gặp bóng dáng Lâm Quân đang đứng trong sân thì lập tức hoảng sợ. Sắc mặt lập tức tái mét, miệng không ngừng lẩm bẩm “gặp ma rồi!” rồi hoảng hốt bước chân lảo đảo chạy đi.

Lâm Quân đưa tay định chào hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, người ta đã chạy mất. Hắn đành bất đắc dĩ nói với theo: “Ai da, sáng sớm đã chạy cái gì mà chạy?”

Nhân lúc Dư An còn bận trong bếp, Lâm Quân nhanh chóng lấy ra thuốc cải tạo đất mà mình đã mua trong cửa hàng hệ thống, rải đều lên mảnh đất hoang phía sau nhà. Sau đó, cậu cầm lấy chiếc cuốc sắt đã rỉ sét lên rồi bắt đầu xới đất.

Không ngờ, chỉ trong chốc lát, mảnh đất khô cằn vừa rồi đã biến thành một mảnh đất màu mỡ, tơi xốp, phì nhiêu hơn hẳn.

Nhìn thành quả của mình, Lâm Quân vui mừng khôn xiết! Cậu chống cuốc, đấm nhẹ vào eo rồi đứng dậy. Nhưng ngay lập tức cậu nhận ra, cơ thể nguyên chủ này thật sự quá yếu! Mới làm việc có một chút mà đã mệt đến mức thở không ra hơi!