Thú Phi Quá Hung: Quỷ Vương Mau Tránh Xa Chút!

Chương 7

Chiêu Chiêu nắm tay Sở Vân Tịch, cố gắng ưỡn thẳng lưng mình.

Sở Vân Tịch nhìn mà chua xót không thôi.

Thải Châu ở bên cạnh cũng bước tới một bước, vỗ vào ngực mình, ra vẻ đầy khí thế nói: “Em cũng sẽ bảo vệ tiểu thư.”

Sở Vân Tịch cười khẽ, mỗi tay kéo một người đi vào trong sân.

“Được, chúng ta bảo vệ lẫn nhau.”

Ba người đang vừa đi vừa nói chuyện, thì có tiếng bước chân đều đặn vang lên bên ngoài. Sở Vân Tịch và Chiêu Chiêu, Thải Châu đều dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, có một đám người cuồn cuộn đi vào cửa sân.

Người dẫn đầu chính là Quốc Công Gia đương nhiệm – Sở Ngọc Đường. Bên cạnh Sở Ngọc đường là phu nhân Giang Bích Yên và con gái Sở Ngữ Yên của ông ta.

Sở Ngữ Yên là thiếu nữ thiên tài ở kinh đô của nước Đông Thần, nàng ta chẳng những xinh đẹp, mà thiên phú còn cực kỳ cao, trước mắt đã là Võ Sư cấp sáu tu vi Nguyên Lực. Không chỉ vậy, Sở Ngữ Yên còn là Luyện Đan Sư.

Trên đại lục này có ba loại chức nghiệp được chào đón nhất, chính là: Y Sư, Ngự Thú Sư và Luyện Đan Sư.

Mặc dù năng lực luyện đan của Sở Ngữ Yên không được tính là quá xuất sắc, nhưng trước đây không lâu, nàng ta đã bái nhập vào một trong ba thế lực lớn, trở thành đệ tử của Hoa Vân Môn.

Hoa Vân Môn chuyên thu nhận đệ tử có thiên phú luyện đan, trong môn có rất nhiều cao thủ luyện đan, là một trong những thế lực của Đông Thần khiến cho người ta phải kiên kỵ. Sở Ngữ Yên có thể trở thành môn hạ của Hoa Vân Môn, chứng tỏ năng lực luyện đan của nàng ta cũng không kém, điều này càng làm tăng thêm ánh hào quan của nàng ta.

Trước mắt, có vô số đệ tử thế gia trong Đế Kinh đang ra sức lấy lòng nàng ta.

Sở Vân Tịch nhìn Sở Ngữ Yên xinh đẹp động lòng người, đột nhiên nghĩ tới Vũ Văn Diệp làm mọi cách để từ hôn.

Nếu như nói nàng không xứng với Vũ Văn Diệp, vậy Sở Ngữ Yên thì sao? Thân là đích tiểu thư của Phủ Sở Quốc Công, chẳng những xinh đẹp mà năng lực còn tốt, sau lưng lại có hai mươi vạn binh quyền để dựa vào. Dạng có tài mạo song tuyệt như này thì trên đời có được mấy ngươi?

Cho nên Vũ Văn Diệp tính kế nàng, chẳng qua là vì để trải đường cho Sở Ngữ Yên mà thôi.

Vậy thì chẳng lẽ Sở Ngữ Yên lại không biết được những gì Vũ Văn Diệp đã làm sao?

Sở Vân Tịch đột nhiên mỉm cười. Người nhà này đúng mà vật tụ theo loài. Nam thì điên rồ, nữ thì bạch liên hoa đạo đức giả.

Nhưng mà, bọn họ cứ chờ đấy!

Trong đáy mắt Sở Vân Tịch đầy màu u tối, nhưng ý cười trên mặt lại tươi tắn.

Đám người đi vào đều bị nụ cười của nàng làm cho dừng bước, ai cũng đầy vẻ khó hiểu mà nhìn nàng.

Có phải nữ nhân này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới ngu luôn rồi không? Trông giống vậy lắm!

Bị người lăng nhục trong ngày đại hôn, còn bị từ hôn tại chỗ, đổi lại là ai thì cũng không chịu được.

Sở Quốc Công Sở Ngọc Đường tỏ vẻ thương hại nhìn Sở Vân Tịch, đau lòng nói: “Vân Tịch, cháu đừng đau lòng làm gì, coi như Hoàng Trưởng Tôn không lấy cháu, thì thúc thúc cũng sẽ nuôi dưỡng hai tỷ muội cháu. Các cháu có cần gì thì cứ nói với thúc thúc.”

Sở Ngọc Đường vừa dứt lời, Giang Bích Yên bên cạnh đang nói tiếp: “Đúng vậy đó Vân Tịch, chúng ta sẽ thay phụ mẫu của cháu mà chăm sóc cho hai đứa thật tốt. Mặc dù cháu đã bị Hoàng Trưởng Tôn từ hôn rồi, nhưng sau này thẩm thẩm sẽ sắp xếp cho cháu một mối hôn sự thật tốt. Cháu đừng đau lòng nữa nhé.”

Giang Bích Yên nói xong, Sở Ngữ Yên đi tới kéo tay Sở Vân Tịch, dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, Hoàng Tưởng Tôn không phải là lương nhân của tỷ, sau này tỷ sẽ gặp được người mình thích thôi.”

Sở Vân Tịch mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt, hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi: “Muội muội, ta không phải là lương nhân của Hoàng Trưởng Tôn, vậy muội nói xem ai mới là lương nhân của Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp đây? Hắn công khai từ hôn như vậy, có phải là vì muốn lấy nữ nhân kia hay không?”