Lời của Sở Vân Tịch làm cho Sở Ngữ Yên thoáng giật mình, trong nháy mắt có chút không dám nhìn thẳng Sở Vân Tịch.
Sở Vân Tịch thấy nàng ta như vậy thì còn có gì mà không rõ nữa? Nữ nhân này biết rõ những chuyện Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp đã làm hôm nay, có lẽ trong đó còn không thiếu công lao của nàng ta.
Sở Vân Tịch cười khẽ: Sở Ngữ Yên, ngươi cứ chờ đó mà tiếp chiêu đi.
Sở Vân Tịch vừa nghĩ xong thì Sở Ngữ Yên bên cạnh đã trở lại dáng vẻ như bình thường, ung dung tự nhiên mở miệng: “Tỷ tỷ, tỷ xem trên người tỷ đều bẩn hết cả rồi này, mau đi vào tắm rửa một chút đi, nghỉ ngơi cẩn thận, có chuyện gì thì để sau rồi nói.”
Sở Vân Tịch cũng cảm thấy mệt mỏi, lại thêm vừa xuyên qua đây đã gặp đủ chuyện khiến đầu óc nàng có hơi loạn. Nàng cần phải nghỉ ngơi trước đã, rồi sau đó lại nghĩ xem nên làm thế nào.
“Được.”
Sở Vân Tịch dứt lời, Sở Quốc Công Sở Ngọc đường còn muốn trấn an hai câu, thì quản gia đã vội vang dẫn người chạy vào.
“Quốc Công Gia, người trong cung tới hạ chỉ, mời Quốc Công Gia dẫn theo mọi người ra ngoài sảnh tiếp chỉ.”
Sở Ngọc Đường vừa nghe thấy là người trong cung tới hạ chỉ, thì không còn lòng dạ nào nói chuyện với Sở Vân Tịch nữa. Ông ta ra lệnh: “Lập tức thông báo mọi người ra sảnh ngoài tiếp chỉ.”
Hắn nói xong thì vội vàng dẫn người rời đi, nhưng mới đi được mấy bước thì lại như nghĩ tới gì đó mà dừng bước, xoay người lại nhìn Sở Vân Tịch: “Vân Tịch, cháu cũng đi thay quần áo rồi dẫn theo Chiêu Chiêu tới sảnh ngoài tiếp chỉ đi.”
“Vâng.” Sở Vân Tịch đáp lại một tiếng.
Sở Ngọc Đường dẫn theo Giang Bích Yên và con gái mình ra ngoài.
Sở Ngữ Yên nhíu mày nhìn thoáng qua sở vân tịch, trong lòng loáng thoáng có chút bất an. Sao nàng ta cứ cảm giác hôm nay Sở Vân Tịch là lạ thế nào ấy.
Trước kia Sở Vân Tịch nào có vẻ thong dong bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?
Sở Ngữ Yên còn muốn ở lại xem thử, thì đã bị Giang Bích Yên kéo đi.
Trong viện Lạc Hà, Sở Vân Tịch đã thay đồ xong, nàng dẫn theo Thải Châu và Chiêu Chiêu đi tới sảnh ngoài của Phủ Sở Quốc Công.
Đợi sau khi bọn họ tiến vào, thì ngoài sảnh đã có một đám người đông nghịt đang quỳ.
Sở Vân Tịch lặng lẽ dẫn Thải Châu và Chiêu Chiêu quỳ xuống một góc.
Người dẫn đầu mặc đồ thái giám, tay cầm thánh chỉ của Minh Hoàng, cao giọng hỏi Sở Quốc Công Sở Ngọc Đường: “Người đã tới đủ chưa?”
Sở Ngọc Đường nhìn quanh một chút rồi đáp: “Lục công công, người đều tới đủ rồi.”
Lục công công mở thánh chỉ ra, bắt đầu truyên đọc.
“Phục thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, hôm nay vốn là ngày đại hôn của Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp và đích nữ Sở Vân Tịch của Phủ Sở Quốc Công. Không ngờ trời giáng tai họa bất ngờ, trẫm vì vậy mà vô cùng tiếc hận. Nhưng ván đã đóng thuyền, hiện trẫm liền ban cho Sở Vân Tịch một mối hôn sự khác. Ba ngày sau, Sở Vân Tịch gả cho Yến Lăng Vương Yến Hành làm Yến Lăng Vương Phi. Khâm chỉ!”
Thái giám đọc xong, mọi người trong sảnh đều ngẩn người, hơn nửa ngày không có một ai hé răng, sắc mặt ai nấy đều đầy vẻ kinh ngạc.
Ba ngày sau Sở Vân Tịch phải gả cho Yến Lăng Vương làm Yến Lăng Vương Phi?
Không phải nói Yến Lăng Vương Yến Hành đã bị người ta hạ độc, không còn sống được bao lâu nữa sao? Sở Vân Tịch gả tới đó thì sau này chính là quả phụ, cả đời không còn tái giá được nữa.
Trong nhất thời, mọi người trong sảnh đều không kịp phản ứng. Thái giám chờ mãi không thấy có ai tiếp chỉ thì mất kiên nhẫn quát: “Quốc Công Gia, bảo người tiếp chỉ đi.”