Sở Vân Tịch vừa nghĩ xong, liền nhìn về phía Thải Châu và Chiêu Chiêu: “Máu trên người không phải là của ta, mà là của người khác. Các ngươi đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ các ngươi, sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt các ngươi nữa.”
Sở Vân Tịch vừa dứt lời, trái tim Thải Châu và Chiêu Chiêu đều thả lỏng, hai người đồng thời vươn tay ôm lấy Sở Vân Tịch.
“Tiểu thư, sau nàu người đừng có bỏ lại em và Chiêu Chiêu đấy.”
“Tỷ tỷ, đệ muốn ở cùng tỷ tỷ mãi mãi.”
Sở Vân Tịch đang muốn đồng ý, thì ngón tay lại vô thức chạm vào cổ tay Chiêu Chiêu, cảm giác kinh mạch trên cổ tay cậu bé có chút kỳ lạ.
Sở Vân Tịch thân là thần y xuất sắc nhất thế kỷ hai mốt, lập tức phát hiện kinh mạch Chiêu Chiêu có vấn đề.
Nàng không đáp lại Chiêu Chiêu nữa, mà nhanh chóng kéo tay cậu bé qua cẩn thận bắt mạch.
Vừa bắt, ánh sáng trong mắt Sở Vân Tịch liền chìm xuống.
Mạch tượng của Chiêu Chiêu biểu hiện cậu bé bị trúng độc. Bởi vì liều lượng rất ít, cho nên nếu không phải là người có y thuật cao siêu thì sẽ không tra ra được.
Sở Vân Tịch biết được Chiêu Chiêu bị hạ độc, sắc mặt liền trở nên khó coi. Rốt cuộc là kẻ mất trí nào mà lại ra tay hạ độc với Chiêu Chiêu chỉ mới bảy tuổi chứ? Hơn nữa độc này là từ từ thấm vào người trong thời gian dài, như vậy suy ra, từ lúc Chiêu Chiêu còn rất nhỏ thì đã bị người ta hạ độc.
Cho nên cái gọi là thể chất yếu kém, sức khỏe không tốt đều là giả. Cậu bé đã bị người ta âm mưu hạ độc!
Sở Vân Tịch nghĩ tới gia chủ hiện tại của Phủ Sở Quốc Công, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ làm kinh hãi thế tục. Chỉ là nàng còn chưa dám khẳng định, sợ nếu như suy nghĩ của mình là thật, thì trên đời này thật sự còn có người điên rồ tới mất trí như vậy sao?
Vì để kiểm chứng suy nghĩ của mình, Sở Vân Tịch nhanh chóng nhìn về phía Thải Châu: “Thải Châu, đưa tay đây.”
Thải Châu không hiểu nhưng vẫn nghe lời mà đưa tay qua, Sở Vân Tịch nhanh chóng kiểm tra kinh mạch của Thải Châu.
Rất nhanh, sắc mặt Sở Vân Tịch lại lạnh thêm vài vần. Đầu óc Thải Châu không được tốt cũng là vì bị người bỏ thuốc.
Vậy còn nàng thì sao? Kinh mạch tắc nghẽn, dung mạo xấu xí, liệu có phải nàng cũng bị người ta động ta động chân không?
Sở Vân Tịch nhanh chóng kiểm tra kinh mạch của mình, chỉ mất một lúc, bầu không khí quanh người nàng đã lạnh lẽo như băng.
Quả nhiên, quả nhiên là giống như những gì nàng đã nghĩ. Nàng không thể tu luyện lại còn xấu xí, đều là vì bị người hạ độc.
Nàng, Thải Châu, Chiêu Chiêu đều đã bị hạ độc.
Có lẽ âm mưu này đã bắt đầu ngay từ năm năm trước, đầu tiên là hại Sở Quốc Công và Quốc Công phu nhân bỏ mạng trên sa trường. Sau đó là hạ độc nàng và Chiêu Chiêu, để bọn họ trở nên vô dụng, như vậy thì người phía sau có thể thuận lý thành chương mà tiếp nhận mọi thứ của Phủ Sở Quốc Công.
Sở Ngọc Đường, cái tên điên cuồng này chẳng những hại chết huynh trưởng ruột thịt và tẩu tử của mình, mà còn ra tay với cháu trai cháu gái. Đúng là thứ cặn bã!
Trong mắt Sở Vân Tịch đều là sát khí, khóe môi hiện lên ý cười lạnh đầy khát máu. Nếu như nàng đã sống tiếp thay cho Sở Vân Tịch, vậy thì nhất định phải giúp nàng ấy dạy dỗ đám cặn bã này.
Sở Vân Tịch còn đang nghĩ ngợi, thì Chiêu Chiêu ở bên cạnh đã cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người nàng mà bị dọa sợ.
“Tỷ tỷ, tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Sở Vân Tịch quay đầu nhìn Chiêu Chiêu, khi thấy được bộ dạng bất an của cậu vé, nàng mau chóng khôi phục lại vẻ bình thường mà vươn tay kéo Chiêu Chiêu.
“Không sao, Chiêu Chiêu đừng sợ, sau này tỷ tỷ sẽ bảo vệ Chiêu Chiêu.”
“Cảm ơn tỷ tỷ, Chiêu Chiêu cũng sẽ bảo vệ cho tỷ tỷ.”