Sở Vân Tịch quay đầu nhìn lại, liền thấy được khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ của một tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu này tên là Thải Châu, là nha hoàn bên cạnh nguyên chủ.
Đầu óc Thải Châu không được tốt lắm, nhưng rất trung thành và nghe lời Sở Vân Tịch.
Thải Châu nhìn thấy máu tươi khắp người Sở Vân Tịch, liền bị dọa cho phát khóc: “Tiểu thư, người chảy máu rồi, có phải là người sẽ chết hay không? Người đừng chết mà hu hu!”
Thải Châu vừa khóc lên thì một đứa nhỏ khác bên cạnh Sở Vân Tịch cũng khóc theo.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng chết mà, đệ không muốn tỷ tỷ chết đâu!”
Sở Vân Tịch nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ thì quay đầu nhìn lại, vừa nhìn một cái, nàng liền ngây ngẩn người.
Trời ạ, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp như vậy. Ngũ quan tinh xảo giống hệt như búp bê sứ, con mắt cái mũi không có cái nào là không đẹp, không có cái nào là không tinh xảo.
Giờ phút này, cậu bé đang dùng đôi mắt đẫm lệ lóng lánh nhìn nàng, trên hai hàng lông mi dài còn vươn mấy giọt nước, bộ dạng nhỏ thê thảm này khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Sở Vân Tịch nhìn đứa nhỏ, trái tim co rút đau đớn mà đau lòng cho cậu bé. Cậu bé tên là Sở Vân Chiêu, là đệ đệ ruột của nguyên chủ, năm nay bảy tuổi.
Sức khỏe của Chiêu Chiêu bảy tuổi cũng không tốt, ba ngày hai hôm lại sinh bệnh. Sức khỏe vốn đã không tốt, bây giờ khóc lên lại càng lộ ra vẻ yếu ớt hơn, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.
Sở Vân Tịch sợ cậu bé đau lòng quá mà hôn mê bất tỉnh, nên nhanh chóng ôm lấy cậu bé trấn an.
“Chiêu Chiêu đừng sợ, tỷ tỷ không có làm sao hết.”
Chiêu Chiêu cũng không có vì lời an ủi của Sở Vân Tịch mà yên tâm, cậu bé cắn răng nói: “Trên người tỷ tỷ có máu, có máu.”
Chiêu Chiêu vừa dứt lời, Thải Châu ở bên cạnh cũng dùng sức gật đầu.
Sở Vân Tịch nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Kiếp trước nàng vẫn luôn lẻ loi một thân một mình, bởi vì thiên phú y học cao, cho nên bị người của sở nghiên cứu nhận về dạy dỗ. Mặc dù bọn họ dạy cho nàng y thuật cao nhiêu, nhưng lại không cho nàng được bao nhiêu sự dịu dàng và săn sóc.
Cho nên trong lòng Sở Vân Tịch vẫn luôn khao khát được yêu thương, chỉ là kiếp trước cho tới tận lúc chết đi, nàng vẫn chưa từng được hưởng thụ bao nhiêu sự yêu thương ấy.
Không ngờ sống lại đời này, nàng lại có thể cảm nhận được sự ấm áp mà kiếp trước mình không tìm thấy.
Sở Vân Tịch cảm thấy như có một loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời dâng lên trong lòng. Nàng ngước mắt nhìn Thải Châu và Chiêu Chiêu, khóe môi dần hiện lên ý cười.
Chiêu Chiêu, Thải Châu, sau này ta sẽ bảo vệ các ngươi.