Lời nói của mọi người bên ngoài đều truyền vào trong tai Sở Vân Tịch. Nhưng Sở Vân Tịch không thèm để ý, bây giờ nàng đang bận tiêu hóa mọi chuyện bên trong Phủ Sở Quốc Công.
Trước mắt, người làm chủ trong Phủ Sở Quốc Công không phải cha ruột của nàng, mà là nhị thúc Sở Ngọc Đường.
Năm năm trước cha mẹ nàng chết trận trên sa trường, vị trí Quốc Công trong Phủ Sở Quốc Công và hai mươi vạn binh quyền trong tay cha nàng đều rơi xuống tay nhị thúc.
Sở Văn Tịch nghĩ tới đây, đột nhiên hiểu được vì sao Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Tịch không muốn lấy mình. Bởi vì lấy nàng không hề có lợi ích gì cho hắn.
Hắn thân là con trai của Thái Tử, Hoàng Trưởng Tôn của nước Đông Thần, ắt hẳn là muốn leo lên vị trí chí cao vô thượng kia.
Nữ nhân mà hắn lấy, nhất định phải có thế lực lớn sau lưng, như vậy mới có thể giúp được cho hắn.
Mà nàng thì cái gì cũng không có, tự nhiên là hắn xem thường việc phải lấy nàng!
Sở Vân Tịch cong môi cười khẽ. Bên ngoài, tiếng của kiệu phu lại vang lên: “Người đâu rồi? Mau mở cửa ra, tân nương bị trả lại rồi.”
Vốn đã tới nơi, nhưng sau khi kiệu phu dứt lời thì cổng lớn Phủ Sở Quốc Công vẫn không mở ra.
Có người hé một khe cửa ra nói nhanh một câu: “Phu nhân chúng ta nói khiêng vào từ cửa Tây đi, nhà chúng ta không gánh nổi người này.”
Kiệu phu tức tới mức dậm chân: “Sao mà lắm chuyện quá vậy hả?”
Sở Vân Tịch ngồi trong kiệu đã lấy lại tinh thần, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, bình tĩnh dặn kiệu phu bên ngoài: “Đi vào từ cửa Tây đi.”
Nàng nhớ chỗ nàng ở cách cửa Tây không xa, đi vào từ cửa Tây cũng tiện hơn. Nhưng đám người trong nhà đối xử với nàng như vậy, rõ ràng là muốn khiến nàng khó xử. Món nợ này, nàng nhớ kỹ rồi!
Sở Vân Tịch nói xong, kiệu phu bên ngoài cũng lười phải nhiều lời. Bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc này, tránh cho khỏi bị mất mặt.
Bà tử giữ cửa Tây nhìn thấy kiệu tới cũng không có vẻ mặt tốt gì, hung hăng hùng hùng hổ hổ, nhưng lại không dám không mở cửa.
Kiệu phu khiêng Sở Vân Tịch đi thẳng tới chỗ ở của nàng, sau khi đặt kiệu xuống liền vội vàng rời đi.
Sở Vân Tịch mặc áσ ɭóŧ màu trắng nhuốm máu đứng trong sân viện đổ nát, lướt ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua nơi ở của mình.
Đúng lúc này, có tiếng kêu chấn kinh truyền tới từ trong sân.
“Tiểu thư người làm sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ bị sao thế?”
Hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Sở Vân Tịch.