Nam nhân này không hề có chút liên quan nào tới nàng cả!
Sở Vân Tịch suy nghĩ xong liền cong môi lạnh giọng nói: “Người hại ta còn chưa chết thì người bị hại là ta sao có thể chết được?”
Ánh sáng trong mắt Vũ Văn Diệp đang đứng trước kiệu tối lại, sát khí nổi lên, hắn duỗi cánh tay ra bóp lấy cổ Sở Vân Tịch.
“Tự tìm cái chết.”
Vũ Văn Diệp ra tay không hề lưu tình, trong nháy mắt, sắc mặt Sở Vân Tịch đã chuyển thành màu đỏ tía, hít thở khó khăn.
Ánh mắt nàng trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Vũ Văn Diệp, giãy dụa mở miệng nói: “Ngươi, ngươi đang định tự tay gϊếŧ thê sao?”
Một lời lập tức làm cho Vũ Văn Diệp buông tay, hắn cười lạnh thành tiếng: “Ngươi còn chưa xứng để ta làm bẩn tay mình.”
Hắn nói xong thì ung dung lấy khăn ra lau tay, giống như Sở Vân Tịch là thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn.
Sở Vân Tịch thầm thở phào một hơi. Nàng chọc giận Vũ Văn Diệp chính là vì muốn có được lời cam đoan không gϊếŧ mình của hắn.
Kiểu thiên chi kiêu tử như hắn, một khi đã nói ra miệng thì tuyệt đối không thể đổi ý.
Sở Vân Tịch suy nghĩ rồi trầm giọng nói: “Hôm nay chịu nhục, ngày khác ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Vũ Văn Diệp ngước mắt, trong mắt hắn đầy ý cười lạnh lẽo: “Chỉ bằng ngươi sao Sở Vân Tịch? Đúng là si tâm vọng tưởng.”
“Ngươi đã bị vấy bẩn rồi thì sẽ không còn được làm Hoàng Trưởng Tôn Phi của Vũ Văn Diệp ta nữa. Hôm nay ta tuyên bố ngay tại đây, từ nay về sau ta ngươi chia hai ngã, nam cưới nữ gả không liên quan gì tới nhau.”
Hắn nói xong liền dứt khoát thả rèm kiệu xuống, trầm giọng ra lệnh cho người bên ngoài: “Người tới, gọi đám người khiêng kiệu này tỉnh lại, bảo bọn họ khiêng người trở về đi.”
Trong kiệu, Sở Vân Tịch mỉm cười yếu ớt.
Vũ Văn Diệp, thù này không báo, uổng phí làm người. Ngươi cứ chờ đó cho ta!
Ngoài kiệu, đám kiệu phu đã nhanh chóng bị người của Hoàng Trưởng Tôn đánh thức. Lúc trước bọn họ bị nam nhân áo đen dùng sức mạnh đánh cho bất tỉnh. Bây giờ tỉnh lại, lại phải khiêng kiệu trở về.
Trên đường đi, đám người không ngừng thì thầm với nhau.
“Từ thuở khai thiên lập địa tới giờ, lần đầu tiên ta nhìn thấy kiệu hoa không được vào cửa mà còn bị khiêng trả về đấy.”
“Chúng ta đúng là quá xui xẻo mà, tiền thưởng còn chưa tới tay thì đã không duyên không cớ bị người ta đánh ngất rồi.”
“Ài, đừng nói nữa đừng nói nữa, xui xẻo, vẫn nên mau mau khiêng người trở lại trước đi.”