Thú Phi Quá Hung: Quỷ Vương Mau Tránh Xa Chút!

Chương 2

Nàng là thần y nổi danh ở thế kỷ hai mốt đã từng cứu vô số người, nhưng vì không muốn ra tay cứu thủ lĩnh của phần tử khủng bố, mà bị đám phần tử cho nổ tan xác. Theo lý thì đáng ra nàng đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

Sở Vân Tịch còn đang nghĩ ngợi, thì trong đầu liền ong lên một tiếng, vô số đoạn phim ngắn chảy qua trong đầu nàng. Nàng từ từ nhắm mắt lại, trong nháy mắt, có rất nhiều ký ức đã được thêm vào.

Một lát sau, cuối cùng Sở Vân Tịch cũng tiêu hóa được số ký ức trong đầu.

Hóa ra là nàng đã xuyên không, xuyên thành đích nữ Sở Vân Tịch của Phủ Sở Quốc Công nước Đông Thần. Hôm nay vốn là ngày đại hôn của Sở Vân Tịch cùng Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp.

Nhưng khi kiệu hoa tới cửa, cổng lớn của Phủ Hoàng Trưởng Tôn lại đóng chặt, nguyên chủ bị người nhốt trong kiệu hoa mà lăng nhục. Vì để giữ gìn sự trong sạch của mình Sở Vân Tịch đã dùng trâm ngọc tự vẫn.

Sau Sở Vân Tịch biết được những điều này, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, đôi môi cong lên nụ cười ý vị thâm trường.

Chỉ sợ màn trình diễn hôm nay là do một tay vị Hoàng Trưởng Tôn kia dựng nên. Đơn giản là hắn không muốn kết hôn với vị hôn thê của mình, cho nên mới bày ra một màn hài kịch như vậy.

Nam nhân này đúng là cặn bã mà!

Sở Vân Tịch đè tay lên l*иg ngực mình, trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, khuất nhục mà hôm nay ngươi phải chịu, ngày khác ta nhất định sẽ thay ngươi báo lại gấp mười gấp trăm lần.”

Nói xong lời này, ngực của nàng liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều, giống như là linh hồn nơi cõi U Minh kia đã cảm nhận được vậy.

Sở Vân Tịch còn đang nghĩ ngợi, thì màn kiệu đột nhiên bị người xốc lên, theo đó là một giọng nói lạnh lẽo truyền tới.

“Chịu nhục trong ngày đại hôn, sao ngươi còn có mặt mũi mà sống tiếp? Không phải là nên dùng cái chết để giữ gìn danh tiết sao?”

Đầu óc Sở Vân Tịch chấn động, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn thử. Chỉ thấy, trước cửa kiệu hoa là một nam tử vô cùng tuấn mỹ đang lạnh lùng nhìn nàng. Trong mắt hắn đầy vẻ ghét bỏ, giống hệt như đang nhìn một thứ gì đó ô uế không chịu nổi vậy.

Trái tim Sở Vân Tịch thoáng nhói lên, nhưng chỉ một lúc sau đã trở lại bình thường.

Nàng biết đây là chút cảm xúc cuối cùng của nguyên chủ còn sót lại ở trong người, nhưng mà từ nay về sau, cơ thể này đã là của nàng rồi.