Mùng sáu tháng sáu, cát lợi, hợp để kết hôn.
Hôm nay chính là ngày đại hỉ của Hoàng Trưởng Tôn Vũ Văn Diệp nước Đông Thần và đích nữ Sở Vân Tịch Phủ Sở Quốc Công.
Nhưng cổng lớn của Phủ Hoàng Trường Tôn lại đóng chặt, trong sân không một bóng người, còn trên đường trước phủ lại là một mảnh hỗn loạn.
Một chiếc kiệu hoa không người hỏi thăm đang dựng sát tường, quanh kiệu là một đám người hôn mê ngã gục đầy đất.
Có giọng nói hùng hổ loáng thoáng vang lên trong kiệu.
“Đúng là xui xẻo mà, không phải là lão tử chỉ muốn chơi nữ nhân thôi sao? Vậy mà lại thà tự sát chứ không cho lão tử chơi! Coi như ngươi tự sát, thì lão tử cũng phải chơi ngươi.”
“Xoẹt!” Tiếng vải bị xé rách vang lên.
Bên trong kiệu hoa, một nam nhân mặc đồ đen, vóc người cao gầy đang hung ác nhìn chằm chằm vào nữ tử bị xé rách áo cưới kia.
Nàng là đích nữ Sở Vân Tịch của Phủ Sở Quốc Công, nữ tử xấu xí phế vật nhất nước Đông Thần.
Nam tử thấy Sở Vân Tịch đã tự vẫn mà chết, trong mắt hắn hiện lên vẻ ghét bỏ và không vui.
Thế mà lại bắt hắn ngủ một nữ nhân xấu như vậy, hắn thật sự không muốn ra tay.
Nhưng đã lấy tiền của người thì phải tiêu tai cho người. Hắn không muốn, thì cũng chỉ có thể gắng gượng mà vươn tay về phía vạt áo của Sở Tịch Vân. Khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Sở Tịch Vân, nam nhân thật sự phát ngán, cho nên hắn quay đầu sang một bên, chỉ vươn tay xé vạt áo của Sở Vân Tịch ra.
Vừa đúng lúc này.
Nữ nhân đã chết kia đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen láy lập lòe ánh sáng sắc lạnh như lưỡi kiếm.
Nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhưng cũng đã cảm giác được nguy hiểm cận kề. Bàn tay khẽ động, nàng rút trâm ngọc đang đâm vào ngực mình ra rồi hung hăng đâm về phía động mạch chủ trên cổ nam nhân.
Một nhát trí mạt, cổ nam nhân lập tức phun đầy máu tươi. Hắn đầy khó tin mà quay đầu nhìn về phía nữ tử lạnh lùng đang ngồi trong kiệu kia.
Không, không phải là nàng ta đã chết rồi sao?
Đôi mắt nam nhân trừng to, chết không nhắm mắt mà dần dần ngã xuống. Hắn đường đường là Đại Võ Sư cấp năm, vậy mà lại bị một kẻ phế vật gϊếŧ chết. Hắn chết không cam tâm!
Người trong kiệu hoa không chút khách khí nhấc chân đá bay nam nhân ra ngoài.
Sau khi Sở Vân Tịch đá người đi, mới phát hiện vết thương trước ngực mình đang chảy máu. Nàng nhanh chóng vươn tay đè mạnh lên bốn chỗ huyệt vị xung quanh vết thương, thẳng đến khi máu trên ngực dừng lại, nàng mới có thời gian rảnh mà nghĩ tới chuyện của mình.