(Xuyên Nhanh) Tên Đểu Giả Ấy Không Yêu Em Đâu

Thế Giới 1 - Chương 4

Mấy ngày nay, đám người hầu trong phủ đều nhận thấy vị Tiểu Quận vương trở về từ chùa Liễu Đắc cứ là lạ thế nào.

Mùa xuân vốn là thời điểm lý tưởng để rong chơi khắp chốn. Những năm trước, cứ độ xuân về là Quận vương lại quấn quýt đòi Đới đại nhân cùng đạp thanh ở ngoại ô kinh thành, hoặc là đến các tửu lâu thưởng thức mỹ vị theo mùa. Tuy đầu óc Quận vương không được minh mẫn, nhưng vị giác của cậu lại vô cùng nhạy bén, nào ngon nào dở cậu phân biệt được ngay.

Thế nhưng, đã nửa tháng nay Quận vương không hề bước chân ra khỏi phủ.

Sở Vọng cứ ôm khư khư miếng ngọc bội, ngồi lì trong phòng cả buổi chiều mà chẳng hề rời mắt. Cậu chẳng nói chẳng rằng, thỉnh thoảng lại nhìn miếng ngọc với đủ loại biểu cảm. Nói cậu ngây dại thì không đúng, mà giống như bị bỏ bùa mê thuốc lú hơn.

Thậm chí có người còn lén lút bàn tán, không biết miếng ngọc bội được cho là do trụ trì ban tặng rốt cuộc là vật may mắn hay là đồ xúi quẩy.

Sở Vọng nào hay biết những lời đồn thổi ấy.

Ăn trưa xong, cậu lại mân mê chiếc cổ dài của con hạc tiên trên miếng ngọc, vội vã gọi cái giọng nói hư ảo kia ra: “Tiên Hạc đại nhân! Ta ăn no rồi! Có thể kể chuyện tiếp được chưa?"

Nếu Tiểu Quận vương có thể nhìn thấy linh hồn, chắc chắn cậu sẽ thấy một tia sáng đỏ lập lòe lóe lên từ linh quang ẩn chứa trong miếng ngọc.

Mọi tiếp xúc của miếng ngọc với thế giới bên ngoài, Trình Diễn đều cảm nhận được. Đó cũng là lý do anh có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

“Ta đã nói rồi, đừng có sờ vào cổ ta, ngứa lắm!” Anh nhấn mạnh với nhóc ngốc kia lần nữa, linh hồn khó chịu vặn vẹo.

Sở Vọng vội vàng rụt tay, nhưng rồi lại sờ lên đầu con hạc tiên, thỏ thẻ: “Xin lỗi, xin lỗi, tại sờ thích quá... Lần sau ta sẽ chú ý!”

Trình Diễn cạn lời.

Tuy anh đã quen với việc là một linh hồn hư vô, mỗi lần làm nhiệm vụ là phải nhập vào một vật trung gian và luôn bị người ta sờ mó, nhưng anh không tài chịu nổi việc nhóc ngốc này cứ nắm chặt lấy anh từ sáng đến tối, suốt ngày không buông – ngay cả khi ngủ cũng phải nắm chặt miếng ngọc mới chịu được. Có vài đêm, linh hồn đáng thương Trình Diễn cảm giác như mình sắp bị bóp chết đến nơi!

Ngặt nỗi Sở Vọng đầu óc chậm chạp, trí nhớ kém, nói với cậu mấy lần, lần sau cậu lại quên béng. Trình Diễn chỉ đành hít sâu, tự nhủ: Là một hệ thống, kiên nhẫn là trên hết.

Trình Diễn nói: “Tối nay không được ăn bánh ngọt.”

Sở Vọng lập tức xụ mặt: “Hở?”

Người hầu đang quét dọn ngẩng đầu, vừa hay chứng kiến cảnh Tiểu Quận vương nhìn vào miếng ngọc bội mà làm mặt quỷ: “...”

Trình Diễn nghiêm giọng: “Từ tối nay trở đi, chế độ ăn uống của cậu sẽ do ta quyết định. Ít ăn đồ ngọt và đồ chiên rán, dinh dưỡng phải cân bằng, ăn nhiều thứ bổ não. Ta sẽ lập một danh sách, lát nữa cậu nói lại với thị nữ trong phủ.”

Sở Vọng bĩu môi, miễn cưỡng đáp: “Ò.”

Cậu không hiểu dinh dưỡng cân bằng là gì, nhưng “bổ não” thì cậu hiểu. Cậu muốn trở nên thông minh, nên phải nghe lời Hạc tiên đại nhân trong miếng ngọc này.

“Được rồi.” Nghe thấy thiếu niên ngoan ngoãn đáp lời, giọng Trình Diễn mới dịu lại: “Giờ chúng ta có thể bắt đầu kể chuyện.”

Sở Vọng tươi tỉnh hẳn lên, cậu nhảy phốc dậy, nói: “Ta muốn ra ngoài đình viện cơ! Vừa nghe kể chuyện vừa hóng gió mát!”

Trình Diễn chỉ còn cách nhấn mạnh: “Không được để người hầu mang điểm tâm đến đâu đấy.”

Nói rồi, anh mới bắt đầu: “Câu chuyện hôm nay kể về một người nông dân và một con rắn...”

Đây là lần đầu tiên Trình Diễn - với tư cách là hệ thống, thực hiện khai sáng tư tưởng cho đối tượng nhiệm vụ. Tuy anh không phải là một giáo viên mầm non xuất sắc, nhưng việc này không làm khó được một hệ thống có thể truy xuất kho dữ liệu khổng lồ.