Thượng Tướng Phản Diện Bỗng Biến Thành O

Chương 4

"Thượng tướng đại nhân..."

Bước chân dừng lại không xa sau lưng anh. Nam Hòa Ngọc chống tay lên khung cửa sổ, chậm rãi quay người lại, liền thấy Nhiễm Thanh Hoài đã thay một bộ quần áo mới, mái tóc cũng buông xuống nhẹ nhàng, khí chất trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Đối mặt với người bạn tương lai của nam chính, lần này Nam Hòa Ngọc dĩ nhiên sẽ không châm chọc mỉa mai như nguyên tác, cũng không sai thuộc hạ nhốt cậu ta vào phòng tối.

Vì vậy, dù bị anh làm mất mặt trước đám đông, nhưng khi đối diện với Nam Hòa Ngọc một lần nữa, trong mắt Nhiễm Thanh Hoài không có quá nhiều thù hận, mà thay vào đó là sự cảnh giác, dò xét, xen lẫn một chút lúng túng.

Mục đích của người đàn ông áo đỏ khi đưa Nhiễm Thanh Hoài đến đây không cần nói cũng hiểu. Nhìn vào ánh mắt cậu ta, Nam Hòa Ngọc lập tức hiểu rõ cậu ta đang nghĩ gì.

"Nhiễm Thanh Hoài, học viên năm hai Học viện Quân sự Đế quốc."

Ngoài dự đoán của cậu ta, Nam Hòa Ngọc lại chủ động đọc tên cùng thân phận của cậu ta ra trước.

Nghe vậy, Nhiễm Thanh Hoài ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện. Thực ra từ nãy cậu ta đã cảm thấy khó hiểu, cậu ta chưa từng tự giới thiệu, vậy tại sao Nam Hòa Ngọc lại biết tên cậu ta? Nhưng điều này vẫn chưa phải thứ khiến cậu ta sợ hãi nhất. Khi nghe thấy đối phương đọc rõ ràng thông tin cá nhân của mình, lòng bàn tay cậu ta đột nhiên rịn mồ hôi lạnh.

Học viện Quân sự Đế quốc không cho phép học viên làm thêm bên ngoài, điều này thượng tướng sao có thể không biết?

"Ngài..."

Nhìn khí thế của Nhiễm Thanh Hoài dần yếu đi, Nam Hòa Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đã thấy tên cậu trong danh sách học viên của học viện quân sự." Thành tích của Nhiễm Thanh Hoài rất xuất sắc, nhớ được một cái tên như vậy cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Nam Hòa Ngọc vẫn đứng bên cửa sổ, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, hơi nghiêng đầu. Giọng nói của anh chậm rãi, ngữ điệu lười biếng, nhưng đối với thiếu niên đối diện, áp lực lại lớn chưa từng có.

Cửa sổ vẫn mở toang, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống rõ rệt. Nhiễm Thanh Hoài vốn quen với môi trường ổn định của tinh hệ, giờ đây cảm giác như toàn bộ hơi ấm trên người đều bị cơn gió mạnh này cuốn sạch.

Nam Hòa Ngọc chậm rãi tiến về phía cậu ta, thu lại nụ cười trên môi. "Tôi nhớ không lầm thì học viên quân sự không được tự ý rời khỏi trường, huống hồ là..." Anh hơi cau mày, giọng nói có chút trào phúng: "...Tham gia những hoạt động kiểu này với thân phận như vậy."

Lời này khiến Nhiễm Thanh Hoài đột nhiên có cảm giác như vừa bị giáo viên bắt quả tang khi làm chuyện xấu, gương mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

Dù rằng trông rất có khí thế, nhưng thực ra khi nói chuyện với cậu ta, trong lòng Nam Hòa Ngọc cũng vô cùng căng thẳng. Mãi đến khi thấy cậu ta lộ ra biểu cảm này, anh mới hoàn toàn thả lỏng.

Bây giờ vẫn còn lâu mới đến thời điểm nam thứ đối địch hoàn toàn với mình, hiện tại Nhiễm Thanh Hoài vẫn đang mang một tầng "bộ lọc thượng tướng".

Khi Nam Hòa Ngọc kéo mối quan hệ của hai người từ cuộc gặp gỡ khó xử trở lại thành thượng tướng và học viên quân sự, Nhiễm Thanh Hoài liền dần quên đi tình huống xấu hổ trong bữa tiệc.

"Thượng tướng đại nhân, tôi đến từ hành tinh cấp bốn của đế quốc... Người thân của tôi vẫn còn ở đó."

Cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, kiên định nhìn vào mắt Nam Hòa Ngọc: "Tôi muốn đưa họ rời khỏi đó."

Sau khi nói ra câu này, Nhiễm Thanh Hoài chợt như nhận ra rằng người cậu ta vừa thổ lộ lại chính là thượng tướng, thế nên cậu ta liền cúi đầu, không nói thêm nữa.

Cậu ta là người có lòng tự tôn rất cao, bình thường tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói về gia cảnh của mình với người ngoài.

Mặc dù danh tiếng của Nam Hòa Ngọc có phần nửa chính nửa tà, nhưng trong lòng các học viên quân sự, anh vẫn là một thần tượng. Khi nghe thấy sự mỉa mai trong giọng nói của anh, Nhiễm Thanh Hoài theo bản năng muốn giải thích.