Thượng Tướng Phản Diện Bỗng Biến Thành O

Chương 5

"Tôi không có hứng thú với câu chuyện của gia đình cậu."

Lời này chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Nhiễm Thanh Hoài, khiến cậu ta lập tức im lặng.

Không biết có phải do ở cạnh Nhiễm Thanh Hoài quá lâu hay không, nhưng Nam Hòa Ngọc lại một lần nữa ngửi thấy hương thơm kỳ lạ kia. Dù không còn nồng đậm như trước, nhưng đầu anh lại bắt đầu choáng váng. Anh khẽ nhíu mày, anh không muốn ở trong phòng với Nhiễm Thanh Hoài thêm nữa.

Dù thế nào đi nữa, thiếu niên trước mặt cũng là cánh tay đắc lực tương lai của nam chính, tuyệt đối không thể đắc tội. Nói đúng ra, Nam Hòa Ngọc là một người rất giỏi tạo dựng quan hệ, anh chưa bao giờ thích đối đầu trực diện.

Anh chậm rãi tiến lại gần Nhiễm Thanh Hoài, giơ tay lên.

Nhiễm Thanh Hoài còn chưa kịp phản ứng xem đối phương định làm gì, thì bên tai cậu ta đã vang lên tiếng "tít" khẽ khàng.

Ngay sau đó, cậu ta kinh ngạc mở to mắt.

"Đi thôi."

Giọng Nam Hòa Ngọc vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, trên quang não đeo trên cổ tay Nhiễm Thanh Hoài, ánh sáng nhấp nháy, Nam Hòa Ngọc đã cấp cho cậu ta một thân phận tạm thời để rời khỏi tòa nhà này.

Đội ngũ của thượng tướng làm việc nhanh chóng hiệu quả, chưa kịp để Nhiễm Thanh Hoài bình tĩnh lại, người Nam Hòa Ngọc gọi đến đã xuất hiện ngoài cửa.

"Đưa cậu ta về Học viện Quân sự Đế quốc."

Thấy người đã đến, Nam Hòa Ngọc đưa tay day trán, sau đó căn dặn. Lúc này, gió lạnh đã không còn tác dụng nữa, đầu anh ong ong, đến mức phải bám lấy khung cửa sổ mới có thể đứng vững.

Trạng thái của anh rõ ràng rất bất thường, cả nhân viên lẫn Nhiễm Thanh Hoài đều nhận ra điều đó.

Nhưng dù có nhận ra cũng chẳng làm gì được, lệnh của thượng tướng không ai dám cãi. Mặc dù nhận thấy anh có điều khác lạ, nhưng bọn họ vẫn không nói gì, lập tức đưa Nhiễm Thanh Hoài đi.

Sau khi hai người rời đi, cánh cửa kim loại màu bạc lặng lẽ khép lại.

Nam Hòa Ngọc cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa, một chân khuỵu xuống.

Nóng… Thật sự quá nóng…

Anh nhìn vào quang não trên cổ tay, hiển thị nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống dưới 0 độ, vậy mà cảm giác nóng rực trên cơ thể vẫn không hề thuyên giảm.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Nam Hòa Ngọc chậm rãi cởi cúc áo trên cùng của sơ mi, sau đó chống hai đầu gối xuống sàn.

Quang não phát tín hiệu báo động y tế khẩn cấp, đèn đỏ nhấp nháy. Nhưng bản năng cùng lý trí của Nam Hòa Ngọc đồng loạt ngăn cản anh.

Anh biết mình tuyệt đối không thể để người khác thấy bản thân trong trạng thái này.

Cửa sổ vẫn mở rộng, gió bên ngoài ngày càng lớn, nhiệt độ trong phòng không ngừng giảm xuống. Nam Hòa Ngọc cuối cùng cũng gắng gượng tinh thần, theo trí nhớ tìm đến khu vực giám sát sức khỏe trên quang não cá nhân. Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ nhỏ kia, đồng tử của anh không khỏi co rút.

“Mức pheromone bất thường!”

… Pheromone?

Ba chữ này lập tức nhắc nhở Nam Hòa Ngọc rằng Trọng Sinh Chi Tinh Tế Đế Quốc là một tiểu thuyết ABO, trong đó mỗi người không chỉ có giới tính "nam" hoặc "nữ" mà còn sở hữu một giới tính thứ hai.

“Chết tiệt—”

Một cơn đau nhói bất ngờ bùng lên trong đầu Nam Hòa Ngọc, ký ức của nguyên chủ lại chầm chậm ùa về. Khi những mảnh ghép rời rạc của ký ức khớp lại, anh trợn trừng mắt, ngay cả cảm giác choáng váng cũng tạm thời bị gạt sang một bên.

Trí nhớ của nguyên chủ rõ ràng nói với Nam Hòa Ngọc rằng, vị thượng tướng lừng danh khắp tinh hệ này, thực chất là một Omega cải trang thành Alpha!

“Mẹ kiếp…”

Nhận thức được điều này, ngay cả Nam Hòa Ngọc cũng không kìm được bật ra một tiếng chửi thề. Hình ảnh vụn vặt trong đầu nói cho anh biết: Nguyên chủ từ thời niên thiếu đã liên tục tiêm chất ức chế mạnh và sử dụng pheromone nhân tạo để che giấu giới tính thật của mình.

Tại bữa tiệc vừa rồi, tên đàn ông áo đỏ đã xịt nước hoa có chứa thành phần tăng cường pheromone lên người Nhiễm Thanh Hoài để "tăng phần hứng thú". Do tác dụng của loại nước hoa này, kỳ phát tình vốn đã bị đè nén của Nam Hòa Ngọc lại một lần nữa bùng phát.