Phải nói rằng, ngũ quan của Nam Hòa Ngọc vô cùng sắc nét, thậm chí có thể dùng từ "mỹ lệ" để hình dung. Chỉ cần anh hơi biểu lộ cảm xúc, vẻ mặt liền trở nên quyến rũ đến mức khiến người ta hiểu lầm.
Khi Nam Hòa Ngọc lần đầu xuất hiện trước công chúng, đại đa số người dân đế quốc đều cho rằng anh không hề mang phong thái sát phạt quyết đoán của một quân nhân mà trông giống một công tử ăn chơi lạc lối trong quân đoàn hơn.
Lúc này, nhìn gương mặt mỉm cười của Nam Hòa Ngọc ở khoảng cách gần, Nhiễm Thanh Hoài như bị mê hoặc, chần chừ một lúc rồi cũng vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mang găng đen ấy.
Thấy vậy, Nam Hòa Ngọc hơi dùng lực, kéo thẳng thiếu niên dậy. Động tác của anh mượt mà và tao nhã, cứ như người vừa thô bạo đẩy cậu ta ngã khi nãy không phải là mình.
Chứng kiến cảnh này, người đàn ông mặc áo đỏ bên cạnh Nam Hòa Ngọc sững sờ đến đờ cả người. Nhưng Nam Hòa Ngọc chẳng hề có ý định để tâm đến cậu ta. Sau khi kéo Nhiễm Thanh Hoài đứng dậy, anh quay đầu về phía những người đồng sự trong phòng, khẽ gật đầu, nở nụ cười khách sáo:
"Xin lỗi, hôm nay e rằng tôi không thể tiếp tục tiếp các vị được nữa."
"Vâng… vâng, thượng tướng đại nhân."
Là một trong những đại BOSS của truyện, lời Nam Hòa Ngọc nói không ai dám phản bác. Anh muốn đi, tất nhiên không ai dám ngăn cản. Trong phút chốc, căn phòng chìm vào tĩnh lặng đến kỳ lạ, mọi người chỉ có thể ngây ngốc nhìn Nhiễm Thanh Hoài lẽo đẽo theo sau Nam Hòa Ngọc rời khỏi.
"Tôi không nhớ lầm chứ… đây là lần đầu tiên thượng tướng đích thân đưa ai đó đi?" Một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên mặc áo đỏ cuối cùng cũng hoàn hồn, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thượng tướng thật sự thích kiểu người như Nhiễm Thanh Hoài?"
…
Nam Hòa Ngọc vừa rời khỏi căn phòng đã không còn tâm trí để suy nghĩ người khác đang nhìn mình như thế nào, thậm chí còn chẳng có thời gian để nghĩ về chuyện "trọng sinh" quái dị này.
Bởi vì ngay khoảnh khắc bước ra ngoài, anh phát hiện hương thơm kỳ lạ trên người Nhiễm Thanh Hoài ngày càng nồng nặc, như thể muốn xâm nhập vào khoang mũi anh.
Cùng với mùi hương quái dị ấy, cơ thể Nam Hòa Ngọc ngày càng mất kiểm soát, thậm chí ngay cả bước chân cũng bắt đầu trở nên lảo đảo.
"Thượng tướng đại nhân, ngài sao vậy?" Chưa đi được mấy bước, cận vệ đứng chờ ngoài cửa đã nhanh chóng bước tới khi phát hiện sự bất thường của anh.
Nam Hòa Ngọc khẽ phất tay ra hiệu không sao, miễn cưỡng bước thêm hai bước, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vịn tay vào bức tường bên cạnh.
Bản năng sinh tồn bao năm qua nói cho anh biết: tuyệt đối không thể để lộ yếu điểm!
Mùi hương kia vẫn tiếp tục lan tỏa, len lỏi vào thần kinh Nam Hòa Ngọc.
Trong đầu anh lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm: Mùi hương trên người Nhiễm Thanh Hoài cùng với cơ thể nguyên chủ tuyệt đối có vấn đề!
Bên ngoài cửa sổ, hai vầng trăng sáng vẫn lặng lẽ trôi trên bầu trời, ánh trăng rọi xuống, khiến tầng tầng mây mù cuộn trào không ngừng, trông như một biển sương khói mênh mông. Do tầng lầu quá cao, nhiệt độ bên ngoài vô cùng thấp, bình thường chẳng ai mở cửa sổ. Nhưng lúc này, Nam Hòa Ngọc lại đứng bên khung cửa sổ rộng mở, chiếc sơ mi trắng trên người cùng mái tóc anh đều bị gió thổi tung.
Dĩ nhiên, anh không có tâm trạng thưởng ngoạn phong cảnh. Lý do anh đứng đây là vì anh phát hiện, cảm giác nóng rực trên người không những không thuyên giảm theo thời gian, mà ngược lại, còn có xu hướng ngày càng mãnh liệt.
Khoảnh khắc cánh cửa sổ được mở ra, một luồng gió lạnh thấu xương từ bên ngoài ào vào, khiến Nam Hòa Ngọc khẽ rùng mình. Ngay sau đó, anh rốt cuộc cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút. Nhân cơ hội này, anh bắt đầu sắp xếp lại những ký ức thuộc về nguyên chủ, vừa mới thức tỉnh trong đầu.
Mười mấy phút sau, bên tai Nam Hòa Ngọc vang lên tiếng bước chân.