Vương Gia Cố Chấp

Chương 2

Hắn quyền khuynh thiên hạ, đối với Vương phi Triệu Nguyệt - người mà hắn yêu, lại vô cùng chiếm hữu, chưa bao giờ cho phép bất kỳ nam nhân nào nhìn nàng lâu hơn một khắc.

Từ khi thành thân, Triệu Nguyệt chưa từng xuất hiện trước mặt bất kỳ ai mà không có sự đồng ý của hắn.

Nếu con trai hắn cũng mang bản tính đó… thì tiểu nữ nhi của Trần gia… liệu có phải từ nay về sau đã bị định đoạt?

Yến tiệc vẫn tiếp tục, nhưng những ánh mắt e dè, những suy nghĩ ngổn ngang đã âm thầm dâng lên trong lòng từng người có mặt.

Còn về phần Lý Trạm, hắn không quan tâm đến ai cả. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia, đôi mắt đen lấp lánh ánh lên sự quyết tâm.

Yến tiệc hoàng cung chính thức bắt đầu.

Âm nhạc réo rắt, tiếng chúc tụng vang vọng khắp đại điện, ánh nến lung linh chiếu rọi lên những bộ y phục xa hoa của các vị quan lại và gia quyến danh giá. Rượu ngon được rót tràn ly, thức ăn bày biện tinh tế, tất cả tạo nên một khung cảnh phồn hoa bậc nhất.

Hoàng thượng ngồi uy nghi trên long ỷ, bên cạnh là Tần Vương Lý Dương, kẻ được mệnh danh là cánh tay đắc lực nhất của hoàng triều.

Hắn mặc một bộ trường bào màu đen viền kim tuyến, gương mặt tuấn tú nhưng mang theo sự bá đạo trời sinh, khí chất cường thế đến mức không ai dám nhìn thẳng.

Phía dưới, văn võ bá quan cùng gia quyến của mình ngồi ngay ngắn, nhưng không ai dám quá thoải mái. Bởi vì dù yến tiệc vui vẻ đến đâu, chỉ cần Tần Vương Lý Dương ở đó, vẫn sẽ có một áp lực vô hình bao trùm.

Còn bên cạnh hắn, Vương phi Triệu Nguyệt lại e dè ngồi sát vào một góc, dường như muốn thu mình lại để tránh khỏi ánh mắt của mọi người.

Lý Trạm vẫn ngồi ngay ngắn, nhưng đôi mắt đen láy không hề tập trung vào bữa tiệc.

Hắn chỉ mới năm tuổi nhưng đã có dáng vẻ trầm ổn hơn người, không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác.

Hắn đang tìm kiếm bóng dáng tiểu cô nương mà mình vừa tuyên bố là "của hắn".

Và rồi, hắn nhìn thấy nàng.

Trần Dao, con gái duy nhất của Trần Thừa tướng, ngồi bên cạnh mẫu thân, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Nhưng chỉ một lát sau, nàng bắt đầu chán nản, lén lút nhìn xung quanh.

Khi thấy không ai chú ý, nàng nhanh chóng trượt xuống ghế, lẻn ra ngoài bằng cửa hông, rón rén chạy về phía ngự uyển.

Lý Trạm thấy vậy, đôi mắt khẽ lóe sáng.

Nàng đang đi đâu?

Không chút do dự, hắn cũng lặng lẽ rời khỏi đại điện, đi theo nàng.