Hôm nay là đại yến tại hoàng cung, khắp nơi đều rộn ràng tiếng đàn sáo, hương rượu ngào ngạt, ánh nến lung linh phản chiếu trên những bộ triều phục rực rỡ.
Các vị đại thần, công hầu bá tước cùng thê thϊếp của mình lần lượt tiến vào, kính rượu, đối thoại, tạo nên một không khí náo nhiệt nhưng không kém phần trang nghiêm.
Tại bàn tiệc phía trước, Tần Vương gia Lý Dương cùng Vương phi Triệu Nguyệt đang trò chuyện với Thái tử Tề Hàn và Thái tử phi Dạ Cơ.
Lý Dương, như thường lệ, vẫn mang phong thái bá đạo, mạnh mẽ, còn Triệu Nguyệt lại dịu dàng nhưng không kém phần uy quyền.
Lý Trạm, con trai trưởng của họ, dù chỉ mới năm tuổi nhưng đã tỏ ra điềm tĩnh, thông minh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.
Hắn mặc một bộ triều phục nhỏ, tôn lên khí chất tôn quý bẩm sinh, đôi mắt đen láy sáng ngời, quan sát từng người trong yến tiệc.
Và rồi, ánh mắt hắn vô tình rơi xuống một tiểu cô nương đang được một tỳ nữ dẫn đi ngang qua.
Nàng rất nhỏ, chỉ khoảng ba, bốn tuổi, mặc một bộ váy lụa màu xanh nhạt, khuôn mặt tròn trịa, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi chúm chím đỏ au, trông vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt to tròn ngập nước của nàng ngây thơ nhìn quanh, không hề hay biết rằng từ giây phút này, nàng đã lọt vào ánh nhìn của kẻ bá đạo nhất đời này.
Lý Trạm bỗng đứng thẳng dậy, giọng nói non nớt nhưng vô cùng kiên định vang lên giữa đại điện:
"Nàng nhất định phải là của ta!"
Cả đại điện như chết lặng.
Không ai ngờ rằng, một tiểu hoàng tôn năm tuổi lại có thể nói ra lời tuyên bố như đinh đóng cột như vậy.
Triệu Nguyệt tròn mắt kinh ngạc, đôi tay bất giác nắm chặt lấy khăn tay, trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất an.
Không ai hiểu rõ chồng mình hơn nàng, Lý Dương là kẻ bá đạo đến mức nào, và giờ đây con trai họ lại thừa hưởng y hệt tính cách đó...
Lý Dương, ngược lại, sau giây phút ngỡ ngàng, hắn cười lớn đầy tự hào.
Đôi mắt hắn ánh lên sự tán thưởng khi nhìn con trai mình.
"Tốt! Không hổ danh là con trai của ta!"
Nhưng những tiếng bàn luận đã bắt đầu vang lên.
Văn võ bá quan trong triều, những kẻ lão luyện trong chính trường, không thể không cảm thấy bất an.
Đặc biệt là Trần Thừa tướng - phụ thân của tiểu cô nương kia.
Ông ta cứng đờ người, lòng bàn tay siết chặt trong tay áo.
Không phải vì lời nói của đứa trẻ năm tuổi, mà là vì kẻ đã sinh ra đứa trẻ ấy - Tần Vương Lý Dương.
Ai trong triều đình mà không biết đến sự bá đạo, ngang tàn của Tần Vương?