Hắn ta và Bạch Ngọc Ngưng quen biết từ thuở nhỏ, tình cảm sâu đậm. Sau khi vị hôn thê rời đi, hắn ta đau khổ suốt một thời gian dài. Đúng lúc đó, cữu phụ (cậu) của hắn ta từ biên ải xa xôi gửi thư nói chọn cho hắn ta một nữ tử làm chính thê, nói rằng đây là hôn ước do tổ tiên định sẵn. Mẫu thân hắn ta cũng không hỏi han gì đã gả người này cho hắn ta, còn chỉ dặn một câu: "Cữu phụ con chọn người đều là người tốt cả, con phải đối đãi thật tốt với nàng."
Nhưng Chu Uyên Đình lại cảm thấy cô nương này hoàn toàn không tốt.
Hắn ta yêu thích những nữ tử học cao hiểu rộng, biết cầm kỳ thi họa*, dung nhan khuynh thành. Nhưng người chính thê bị ép gả cho hắn ta lại hoàn toàn ngược lại.
*Cầm kỳ thi họa: Thường được dùng để nói về một người tinh thông cả 4 kỹ năng về chơi đàn, chơi cờ, viết chữ làm thơ và vẽ tranh.
Nàng tên Liễu Yên Đại, lớn lên nơi biên quan, chẳng biết mấy chữ, nhan sắc tầm thường, cùng lắm chỉ xem như dễ nhìn. Nàng chỉ giỏi nấu nướng, quanh năm lo liệu việc bếp núc như kẻ hầu người hạ. Mỗi ngày đều rụt rè sợ hãi, trên người luôn có mùi khói bếp khiến hắn ta chán ghét.
Ngay từ ngày đầu thành thân, hắn ta đã không động đến nàng ta, thậm chí còn lạnh lùng phân phòng không chịu ngủ chung.
Hắn ta chẳng để ý tới nữ nhân này, nhưng nàng ta lại hết lần này đến lần khác cố gắng lấy lòng hắn ta. Rõ ràng chẳng đọc qua sách vở gì, lại cứ cầm một quyển sách đến trò chuyện cùng hắn ta mỗi ngày, nói năng cũng chẳng trôi chảy. Hắn ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy nàng ta.
Vậy nên, hắn ta luôn ở bên ngoài, thà tiêu tốn thời gian trong thi xã còn hơn trở về phủ.
*Thi xã: Một hội nhóm tụ họp để sáng tác thơ, giao lưu văn chương, hoặc tổ chức các cuộc thi thơ. Thành viên thường là các văn nhân, sĩ tử, quan lại, hoặc những người có học thức.
Mà chính vào ngày đó, hắn ta bất ngờ gặp lại hôn thê cũ Bạch Ngọc Ngưng ở thi xã.
Lúc đó hắn ta mới biết, nàng được trưởng bối trong nhà che chở may mắn được ở lại Trường An, không bị lưu đày cùng phụ mẫu.
Nhưng Trường An rộng lớn không dễ sống. Bạch Ngọc Ngưng vì mưu sinh chỉ có thể giả làm cầm sư, che mặt đàn hát trong thi xã. Nếu không phải do hắn ta từng nghe qua khúc đàn của nàng, e rằng cũng không nhận ra nàng vẫn còn ở Trường An.
Gặp lại sau bao ngày xa cách, thấy người trong lòng rơi vào cảnh khốn cùng, Chu Uyên Đình nhất thời xúc động, liền đưa nàng về Hầu phủ.
Trong thư phòng, hai người giãi bày tâm sự.
"Người ta cưới bây giờ không phải người ta yêu. Nàng cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ bỏ nàng ta, cưới nàng làm chính thất."
Gương mặt người mà hắn thương nhớ thoáng xấu hổ: "Chúng ta không thể như vậy, chàng đã thành thân rồi, ta không thể tự hạ thấp chính mình."
Chu Uyên Đình đau lòng tột độ, nắm chặt tay Bạch Ngọc Ngưng quả quyết nói: "Nàng ta chỉ là một kẻ quê mùa do cữu phụ xếp cho ta, không phải do ta muốn cưới! Ta chưa từng động đến nàng ta, thân thể ta, sự trong sạch của ta, tất cả đều là của nàng!"
Bạch Ngọc Ngưng nghe vậy thì xúc động, cuối cùng cũng gạt bỏ phòng bị lao vào vòng tay Chu Uyên Đình.
Trái tim Chu Uyên Đình trống trải bao lâu nay cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm và tình yêu.
Nhưng hắn ta không ngờ, chính vào ngày này, người vợ thấp kém không đủ phẩm giá của hắn ta - Liễu Yên Đại lại mang theo đồ ăn đến thư phòng tìm hắn. Nghe thấy động tĩnh, nàng ta chẳng biết điều mà dám cả gan đẩy cửa bước vào, xé nát lớp màn che cuối cùng, khiến Bạch Ngọc Ngưng phải mất hết mặt mũi!
…
Mà một ngày này đối với Liễu Yên Đại mà nói, hôm nay là một ngày đau đớn tột cùng.
Nàng biết, người trong Hầu phủ không ai thích nàng. Nàng dựa vào mối hôn ước tổ tiên để lại mà gả vào đây, danh phận là thế tử phu nhân, nhưng chẳng ai coi trọng nàng.
Bà bà ghét nàng ngu ngốc, phu quân chê nàng, tiểu thúc (em chồng) khinh nàng yếu đuối, ai ai cũng ghét bỏ nàng.
Nhưng trước khi gả đến, nàng từng nghe lời dạy của thúc phụ, nàng nhất định phải làm một nàng dâu tốt trong Hầu phủ. Vì vậy, nàng nhẫn nhịn, từng chút từng chút lấy lòng phu quân. Nàng làm mọi thứ, từ cơm nước, áo quần, thậm chí còn học chữ chỉ để hắn ta vui. Nàng chỉ muốn có một chỗ đứng trong Hầu phủ này mà thôi.
Thế nhưng hôm nay, khi nàng mang đồ ăn đến, nàng lại vô tình nghe thấy phu quân mình ở trong thư phòng thề thốt yêu thương với một nữ nhân khác, còn nói muốn hưu nàng!
Nàng hoảng hốt quá nên vô ý đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa gỗ vừa bị mở ra, nàng nhìn thấy Chu Uyên Đình chắn trước mặt nữ nhân kia, ánh mắt tràn đầy chán ghét nhìn về phía nàng, giọng quát đầy tức giận: "Ai cho phép ngươi vào đây? Liễu Yên Đại, ngươi không biết chữ, cũng không biết quy củ sao? Trấn Nam Vương dạy dỗ ngươi thế này à?"
Trấn Nam Vương cũng chính là thúc phụ của Liễu Yên Đại - Tướng quân Sở Hành, dưỡng huynh của Tần Thiền Nguyệt, hiện đang trấn thủ biên cương xa xôi.
Ngày thường khi bị chế giễu, Liễu Yên Đại luôn cúi đầu chịu đựng không bao giờ cãi lại. Nhưng hôm nay, khi nghe phu quân mắng đến thúc phụ của nàng, nàng lập tức đỏ mắt, lần đầu tiên ngẩng đầu lên lắp bắp phản bác: "Ngươi... ngươi mới là kẻ không biết chữ! Các ngươi... các ngươi!"
Nàng chẳng có học vấn gì, cũng không biết nói những từ như “vô môi cẩu hợp”, “tư tương thụ thụ”. Trong lúc tức giận, nàng chỉ biết chỉ tay về phía họ, gào lên một câu tục tĩu: "Đồ gian phu da^ʍ phụ! Các ngươi... các ngươi thông da^ʍ với nhau!"
*Vô môi cẩu hợp: Không có người mai mối mà tự ý đến với nhau.
*Tư tương thụ thụ: Lén lút qua lại với nhau, còn ôm ấp trái với phép tắc.
Liễu Yên Đại xưa nay vốn nhút nhát, nói xong câu đó cũng tự dọa chính mình, nàng sao có thể nói ra lời như vậy? Nếu để bà bà nghe được chắc chắn sẽ bị phạt cho coi!
Mà Chu Uyên Đình nghe xong mấy chữ này cũng chợt đỏ mặt.