Sau Khi Mẹ Chồng Ác Độc Sống Lại

Chương 1.5

"Đồ nữ nhân chanh chua! Ngươi dám bất kính với ta? Xem ta có dạy dỗ ngươi không!" Chu Uyên Đình lao thẳng về phía Liễu Yên Đại, bàn tay giơ cao, sắp sửa giáng mạnh xuống mặt nàng!

Lưng Liễu Yên Đại tê dại cả đi, muốn chạy nhưng hai chân như bị đóng chặt xuống đất, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay kia ngày một gần hơn…

“Đừng mà!” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau Chu Uyên Đình. Ngay sau đó, Chu Uyên Đình nhìn thấy người trong lòng mình - Bạch Ngọc Ngưng lao ra đứng chắn trước mặt Liễu Yên Đại.

Bạch Ngọc Ngưng chỉ mới mười sáu tuổi, cùng tuổi với Liễu Yên Đại, nhưng vẻ ngoài của hai người lại khác nhau một trời một vực.

Liễu Yên Đại không hề mảnh mai. Ở Đại Trần, người ta chuộng vẻ đẹp gầy gò, vậy mà nàng ta lại mũm mĩm, không cao ráo, có phần thấp lùn, mặt tròn, ngực to, eo cũng chẳng thon thả, trông có vẻ vụng về.

Điểm mạnh duy nhất của nàng ta là làn da trắng, nét mặt hiền lành, đôi mắt thỏ long lanh nước, nhìn qua là biết ngay dáng vẻ của một cô vợ nhỏ thật thà, cam chịu, giống như một bông hoa dại mọc đầy ở đầu thôn, chỉ có thể nở ra một đóa hoa trắng nhỏ bé tầm thường trong lớp đất khô cằn.

Nhưng Bạch Ngọc Ngưng thì hoàn toàn khác.

Nàng giống như một đóa mẫu đơn trắng được chăm chút kỹ lưỡng trong nhà hoa lộng lẫy ở Trường An, tóc đen như mây, môi đỏ răng trắng, mỗi cánh hoa đều đẹp một cách tinh tế. Mưa Trường An rơi xuống người nàng, hóa thành những giọt sương lấp lánh, nở ra ánh xuân rực rỡ. Khi nàng ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn, tất cả những người có mặt đều có khoảnh khắc ngẩn ngơ.

“Đừng đánh phu nhân thế tử, vốn dĩ là ta tự đến mà không được mời, là ta đã quấy rầy sự yên tĩnh của hai người.” Giọng nói của Bạch Ngọc Ngưng dịu dàng, xen lẫn chút uất ức và áy náy khó nhận ra. Bạch Ngọc Ngưng rũ mắt nói: “Tất cả là lỗi của ta, phu nhân thế tử không thích ta, ta đi là được.”

Nói xong, Bạch Ngọc Ngưng buồn bã che mặt, xoay người rời đi.

Nàng yếu đuối như vậy, lễ độ như vậy, ai có thể đối diện với khuôn mặt xinh đẹp ấy mà thốt ra những lời ác độc làm tổn thương nàng chứ?

Chu Uyên Đình không thể, hắn ta đau lòng đến chết đi được. Nếu không phải tạo hóa trêu ngươi, sao hắn ta lại lấy một nữ nhân thô tục như Liễu Yên Đại chứ?

Các nha hoàn xung quanh cũng không thể. Họ xì xầm bàn tán với vẻ tiếc nuối.

“Bạch cô nương thật đáng thương, rõ ràng vị trí phu nhân thế tử đáng lẽ phải là của nàng ấy.”

“Bạch cô nương sao lại là người không mời mà đến chứ? Rõ ràng thế tử rất quan tâm cô ấy.”

“Kẻ không mời mà đến là người khác mới đúng.”

Những tiếng xì xào theo gió dần trôi tới, như một ngọn núi vô hình đè nặng lên người Liễu Yên Đại, khiến khuôn mặt nàng ngày càng trắng bệch, cổ càng lúc càng cúi thấp.

Thấy Bạch Ngọc Ngưng sắp rời đi, Chu Uyên Đình không thể kiềm chế thêm nữa. Hắn ta bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay Bạch Ngọc Ngưng, kéo nàng ra sau bảo vệ, rồi quay sang hét lớn với Liễu Yên Đại: “Ta và ngươi bây giờ đi tìm mẫu thân! Ta sẽ đích thân đến Mạc Bắc xin lỗi cữu phụ rồi hưu ngươi!”

Khi nghe những từ “đi Mạc Bắc xin lỗi”, “Hưu nàng”, môi Liễu Yên Đại sợ đến mức trắng bệch, không còn chút máu.

Nàng không thể trở về, nàng phải ở lại Hầu phủ chăm sóc mẹ chồng, nàng không thể khiến cữu phụ thất vọng.

“Đừng” Liễu Yên Đại run rẩy đưa tay, nắm chặt cánh tay Chu Uyên Đình, nước mắt lăn dài nói: “Ta sẽ xin lỗi nàng ấy, chàng đừng bỏ ta.”

Đến khi Tần Thiền Nguyệt vội vàng chạy tới, áo choàng thấm ướt vì mưa, vừa vào đã kịp nghe thấy mấy lời nói của nàng con dâu vô dụng này, nàng suýt chút nữa tức đến mức tắt thở lần nữa dù vừa mới sống lại.

Sao lại có thể không biết tranh đấu như vậy chứ!