Sau Khi Mẹ Chồng Ác Độc Sống Lại

Chương 1.3

Tần phu nhân xuất thân nhà tướng, năm nay mới 32 tuổi, đang độ xuân sắc rực rỡ nhất. Ai ai cũng biết, Tần phu nhân Tần Thiền Nguyệt sinh ra đã có số mệnh tốt, xuất thân nhà tướng, mười sáu tuổi nhờ nhan sắc khuynh thành mà vang danh Trường An. Dưỡng huynh là đại tướng quân, phu quân phong hầu, lại vô cùng yêu thương nàng, bên người chưa từng có thϊếp thất, hai đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện. Người như vậy, ngay cả trong mộng cũng nên là giấc mộng đẹp mới phải.

Thế nhưng, trên chiếc giường này, người đẹp ấy lại như đang chìm vào một cơn ác mộng, giữa mộng cảnh giãy giụa mấy lần, cuối cùng như rơi vào vực sâu, đột ngột giật mình tỉnh dậy.

Sự tuyệt vọng và phẫn nộ trước lúc chết vẫn quấn lấy nàng, cơ thể vẫn còn run rẩy vì cơn gió rét của mùa đông, dường như vẫn cảm nhận được mặt gỗ lạnh lẽo, ngọn gió phương Bắc rít gào, tiếng khóc nức nở của con dâu, bát thuốc vừa hất đổ, người phu quân đã phản bội nàng, hai đứa con vong ân bội nghĩa bỏ rơi nàng, và dưỡng huynh của nàng.

Nghĩ đến dưỡng huynh, mọi đau đớn, phẫn hận như bị phóng đại vô số lần, quét sạch lý trí cuối cùng của nàng. Nàng bật dậy khỏi giường định lớn tiếng chửi rủa, dù có xuống Hoàng Tuyền, nàng cũng phải tố cáo với phụ thân đã khuất của mình! Nhưng khi mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lời muốn nói bỗng nghẹn lại nơi đầu lưỡi.

Tất cả đều đột ngột dừng lại. Đôi mắt hồ ly rực rỡ đầy hung dữ của nàng trợn to, cổ cứng ngắc quay sang nhìn khắp xung quanh.

Đây là một gian phòng lộng lẫy xa hoa, sàn nhà làm bằng gỗ trầm hương, phía trên trải thảm dệt bằng tơ vàng đắt đỏ. Đối diện có một bức bình phong bằng ngọc tím chạm khắc tinh xảo, góc phòng đặt một chậu băng tinh khiết để làm mát. Cửa sổ lớn mở rộng thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng chuông ngọc chạm nhau dưới mái hiên.

Cả Trường An đều biết, Tần phu nhân yêu thích xa hoa, thích những thứ quý giá, ghét nghe tiếng chuông đồng, chỉ thích nghe chuông ngọc. Chuông ngọc mong manh, vỡ liền thay, một chiếc chuông ngọc giá trăm lượng vàng cũng chỉ để nghe âm thanh trong trẻo.

Chính trong tiếng chuông ngọc quen thuộc ấy, Tần Thiền Nguyệt mới nhận ra nơi này là đâu.

Đây là Hầu phủ, từng là ngôi nhà của nàng, nơi nàng đã sống suốt hơn mười năm.

Nhưng chẳng phải nàng đã bị đuổi ra khỏi đây rồi sao? Mùa đông rét buốt đến vậy.

Nàng quay đầu, thấy ngoài hiên trời đang mưa, gió lay nhành hồng, cánh hoa đung đưa trong mưa, tựa như có người cố nhân đang hỏi: Tần Thiền Nguyệt, chẳng phải ngươi đã chết rồi sao?

Đúng vậy, mình đã chết rồi.

Phu quân phản bội mình, nhi tử vứt bỏ mình, dưỡng huynh bị hãm hại, con dâu…

Nàng ngơ ngẩn ngồi đó, cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Có nha hoàn hấp tấp chạy tới nói với nha hoàn canh cửa, nha hoàn canh cửa chần chờ đi tới gõ cửa.

“Phu nhân, không hay rồi! Đại thiếu gia với đại thiếu phu nhân cãi nhau rồi!”

Mấy chữ “đại thiếu phu nhân” và “cãi nhau” lọt vào tai, khiến Tần Thiền Nguyệt run lên, như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, đầu óc phút chốc trở nên sáng suốt cực kỳ.

Nàng không ngốc, tuy tính tình có phần ngang ngược, nhưng cũng hiểu rõ rằng dường như mình đã chết một lần rồi lại sống lại. Dù không biết bằng cách nào mà mình sống lại, nhưng lúc này, nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Nghĩ đến đây, những ký ức trong quá khứ lần lượt hiện lên trong đầu. Người phu nhân kiều diễm cắn môi, trong mắt lóe lên ánh nhìn hung ác, không biết nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên tự véo mạnh vào đùi mình.

Hôm nay là cuối tháng bảy, cũng là tháng thứ hai kể từ khi Liễu Yên Đại gả vào Hầu phủ.

Và cũng chính hôm nay, con dâu của nàng phải chịu một nỗi ấm ức lớn!

"Vào đi!" Tần Thiền Nguyệt vội vàng bước xuống giường, lớn tiếng nói: "Mau dẫn ta qua đó!"

Trước đây, nàng không thích Liễu Yên Đại, cảm thấy Liễu Yên Đại không xứng với nhi tử mình nên đã khiến Liễu Yên Đại chịu không ít tủi hờn. Nhưng bây giờ sống lại một lần nữa, nàng mới nhận ra mình đã sai.

Hai đứa con trai với phu quân của nàng cộng lại cũng không đáng giá bằng nửa phần của Liễu Yên Đại! Giờ nàng còn sống, không ai được phép bắt nạt Liễu Yên Đại nữa!

Nghe thấy tiếng động, nha hoàn ngoài cửa giật mình, vội vã chạy vào đỡ lấy Tần Thiền Nguyệt dìu nàng đi ra ngoài.

Tần Thiền Nguyệt đứng thẳng, trong giọng nói có phần lạnh lẽo, nàng quay sang dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Chuẩn bị ô!"

Nha hoàn khẽ đáp lời rồi nhanh chóng cầm ô đi theo sau Tần Thiền Nguyệt vượt qua hành lang quanh co, khí thế bừng bừng đi thẳng tới Thư Hải Viện của đại thiếu gia.



Hầu phủ có hai vị thiếu gia, Chu Đại Thiếu Gia tính tình kiêu ngạo, học văn, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi khoa cử. Chu Nhị Thiếu Gia thì nóng nảy, học võ, đang chuẩn bị thi võ trạng nguyên. Người ngoài thường nói, hai huynh đệ nhà họ Chu văn võ song toàn, vẻ vang cả trăm năm.

Người ngoài còn bảo mệnh của Chu Đại Thiếu Gia tốt, cả đời sẽ không gặp khó khăn gì. Nhưng dạo gần đây, Chu Uyên Đình lại cảm thấy rất là bức bối.

Lý do không có gì khác ngoài chuyện tình cảm trắc trở, hắn ta bị mẫu thân ép cưới một người mình không yêu.

Chu Uyên Đình vốn có một vị hôn thê tên là Bạch Ngọc Ngưng, nhưng chẳng bao lâu thì nhà nàng phạm tội, cả gia tộc bị lưu đày, hôn sự cũng vì thế mà bị hủy bỏ.