Sau Khi Mẹ Chồng Ác Độc Sống Lại

Chương 1.2

Nhưng điều khiến nàng thấy nhục nhã nhất chính là, ngay ngày nàng bị đuổi khỏi Hầu phủ, phu quân của nàng đã lập tức đón một nữ nhân khác về. Nữ nhân kia họ Phương, còn mang theo một đứa con trai mười sáu tuổi.

Đứa con hoang ấy lại bằng tuổi với nhi tử của nàng!

Nữ nhân kia nói với Tần Thiền Nguyệt rằng, nàng ta mới là người mà Chu Tử Hằng yêu thật lòng. Hắn ta chỉ vì bị ép buộc bởi quyền thế mà phải cưới Tần Thiền Nguyệt.

Chính lúc đó, Tần Thiện Nguyệt nàng mới nhận ra, phu quân của nàng chưa từng yêu nàng.

Trước đây, khi còn có dưỡng huynh chống lưng, hắn ta còn bằng lòng diễn kịch với nàng. Nhưng giờ đây, dưỡng huynh của nàng đã chết, hắn ta cũng chẳng muốn diễn nữa.

Nhưng không sao, nàng vẫn còn con trai!

Chỉ là, nàng không ngờ được rằng, hai đứa con của mình cũng quay lưng với nàng.

Hai con sói mắt trắng ấy, cũng giống hệt phụ thân chúng, đều cho rằng nàng đã khiến hoàng thượng bất mãn, mang tội lớn trong người, nên nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ.

“Bà ta không phải mẫu thân của chúng ta! Bà ta là muội muội của tội thần!”

“Chúng ta không thừa nhận bà ta!”

Sau khi bỏ rơi nàng, bọn chúng lại tiếp tục thân mật ấm áp với phụ thân của mình.

Thậm chí, để lấy lòng người phụ thân đang nắm quyền lực trong tay, chúng còn bắt đầu gọi người di nương kia là “mẫu thân”!

Hay cho một đám vong ân bội nghĩa!

Tần Thiền Nguyệt hận, đến chết cũng không chịu cúi đầu trước đám người đó.

Nhưng sau khi Phương di nương nắm quyền, có lẽ vì muốn trút giận, ả ta liên tục dùng thế lực của mình để chèn ép Tần Thiện Nguyệt.

Tần Thiền Nguyệt đã sớm suy tàn, chẳng còn sức chống đỡ, từng bước từng bước bị ép đến bước đường cùng. Cuối cùng, nàng tức đỗ bệnh, tiêu tán hết toàn bộ tài sản, chỉ còn lại một căn nhà tranh rách nát để dung thân.

Nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết như vậy.

Không ngờ khi nàng khốn cùng nhất, người mà nàng luôn xem thường nhất, nàng con dâu này lại rời khỏi Hầu phủ ngày ngày chăm sóc nàng.

Chỉ đến khi sắp chết nàng mới hiểu ra rằng, người nàng khinh thường nhất, và người luôn nghiêm khắc dạy dỗ nàng là dưỡng huynh, mới là hai người thật lòng bảo vệ nàng nhất.

Những ký ức cũ lặp đi lặp lại trong đầu, cuối cùng chỉ còn lại nỗi hận thấu xương.

Tần Thiền Nguyệt vừa nghĩ đến việc con dâu mình lại đi cầu xin đám người đó, ngực liền bừng lên lửa giận.

Nàng muốn mắng Liễu Yên Đại một câu, nhưng cổ họng nghẹn cứng, chẳng thể thốt nên lời. Nàng chỉ có thể giơ tay lên, dùng hết sức hất văng bát thuốc.

"Dù chết, nàng cũng không uống bát thuốc này!"

Liễu Yên Đại khóc càng dữ dội, ngập ngừng muốn nói gì đó. Nhưng lại thấy bà bà vừa bướng bỉnh vừa dữ dằn của mình lấy từ trong áo ra một cây trâm vàng, đưa đến trước mặt nàng, giọng thì thào “Rời khỏi Trường An”, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng nghĩ, thuốc của Liễu Yên Đại quá đắng, mùa đông năm Đại Trần thứ 37 quá lạnh.

Mọi thứ ở nơi này đều chẳng tốt đẹp gì.

Nàng chẳng muốn lưu lại nữa.



Có lẽ con người trước khi chết, luôn sẽ thấy lại những điều mình lưu luyến nhất.

Lần này, khi nhắm mắt lại, nàng chợt nghe thấy tiếng ngựa hí vang trời.

Khi mở mắt ra trong cơn mơ hồ, nàng thấy một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt mình, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm nghị mà lạnh lùng nhìn nàng, mắng nàng hồ đồ.

Người mà dù trong mơ cũng thấy phiền phức… Chỉ có đại huynh.

Đại huynh, đại huynh… Giá mà huynh còn ở đây thì tốt biết mấy.

Thấy bà bà không còn động tĩnh, Liễu Yên Đại ngẩn ngơ siết chặt cây trâm vàng trong tay, bật khóc nức nở.

Thúc phụ đã mất, bà bà cũng không còn, nàng biết đi đâu đây?

Nàng khóc lớn đến vậy, nhưng lần này, Tần Thiền Nguyệt lại không thấy ồn ào nữa.

Nàng nhắm mắt, lặng lẽ ngủ trong đêm mùa đông năm Vĩnh Xương thứ 37.

Đợi đến khi khóc đủ rồi, Liễu Yên Đại dùng cây trâm vàng cuối cùng thuê người mai táng thi thể của Tần Thiền Nguyệt cùng một huyệt với thúc phụ, sau đó tìm đến một ngôi chùa, nương nhờ cửa Phật, cả đời vì bà bà và thúc phụ mà thắp đèn cầu nguyện.

Thúc phụ từng nói, cả đời này điều duy nhất ngài mong mỏi là bà bà có thể sống tốt. Nàng được thúc phụ nuôi dạy, thì phải nghe lời thúc phụ. Nàng đã gả vào Hầu phủ, thì phải hiếu thuận với mẹ chồng. Nhưng nàng vô dụng, không chăm sóc tốt cho bà bà, chỉ có thể cầu nguyện với chư Phật trên trời cao.

Nếu Thần Phật có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho bà bà kiếp sau có thể sống một cuộc đời an yên.

Cô nương gầy yếu quỳ gối trong chùa, ngày qua ngày vẫn giữ nguyên tư thế ấy. Mái tóc đen dần điểm bạc, lưng thẳng cũng dần còng xuống. Đèn dầu trong chùa được thêm dầu rồi lại cháy, cháy hết rồi lại thêm, ánh sáng mờ nhạt mãi mãi soi rọi người tín nữ thành kính, cũng soi cả gương mặt từ bi của Phật.

Nếu có kiếp sau.



Đại Trần, năm Vĩnh Xương thứ 37.

Tháng bảy chưa qua, cơn mưa lớn đã trút xuống Trường An.

Từng sợi mưa bạc buông rủ như rèm, cơn gió mang theo hơi nước ẩm ướt cuồn cuộn thổi vào sương phòng, màn mưa ào ào ngăn cách thế gian, chỉ còn lại tấm rèm giường lay động khe khẽ.

Trên chiếc giường nhỏ gần cửa sổ, có một mỹ nhân xinh đẹp đang tựa mình vào gối.

Mỹ nhân như ngọc, da thịt đầy đặn, gương mặt thanh tú như trăng non, đuôi mắt cong vυ't như hồ ly, ánh nhìn cuốn hút lòng người. Tóc đen cài trâm vàng, môi đỏ căng mọng, khoác trên mình chiếc áo dài cổ tròn bằng gấm vàng thêu hoa văn xanh. Từ xa nhìn lại, có thể thấy dáng người nàng tròn đầy như núi ngọc, toát ra vẻ yêu mị khiến người khác khó lòng cưỡng lại.

Sắc đẹp ấy quá đỗi diễm lệ, xen lẫn vài phần sắc sảo, chói mắt vô cùng. Nhìn từ xa, dường như cả trời đất chỉ còn là phông nền của nàng, cao quý khó tả.

Người đó chính là chính thê của Trung Nghĩa Hầu - Tần phu nhân.