Sau Khi Mẹ Chồng Ác Độc Sống Lại

Chương 1.1

Chương 1 Ta sẽ bỏ nàng ta rồi cưới nàng.

Mùa đông năm Vĩnh Xương thứ 37 của triều Đại Trần.

Tháng Chạp* tuyết rơi dày đặc, trong túp lều rách nát chỉ có chiếc chiếu rơm thô sơ.

*Tháng Chạp là tháng 12 âm lịch.

Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tung cánh cửa gỗ cũ kỹ, cuốn theo hơi lạnh buốt da. Tần Thiền Nguyệt đang nằm co ro trên chiếc giường đơn sơ run lên bần bật vì lạnh. Nàng giật mình tỉnh dậy từ cơn sốt cao mê man, rồi lại vội nghiêng đầu ho sặc sụa.

Đầu óc nàng vẫn còn mơ màng, cổ họng đau rát như bị lửa thiêu đốt. Chưa kịp tỉnh táo thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở vang lên.

“Bà bà… Bà bà ơi!” Giọng nói nghẹn ngào nức nở đứt quãng, nghe mà khiến nàng bực bội.

Khóc cái gì mà khóc! Nàng còn chưa chết đâu!

Cơn bực tức khiến Tần Thiền Nguyệt giật mình mở mắt ra. Vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay nàng con dâu vô dụng của mình, đôi tay sưng đỏ lở loét cầm bát thuốc, run rẩy đưa đến trước mặt nàng nói: “Bà bà uống thuốc ạ.”

Căn nhà rách nát lạnh lẽo, chỉ có một chiếc giường gỗ cũ nát, nàng thì đang nằm trên đó. Còn nàng dâu kia chỉ có thể quỳ dưới đất, đôi mắt tràn đầy van xin nhìn mình.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ấy, cơn giận trong l*иg ngực Tần Thiền Nguyệt dần lắng xuống, thay vào đó là chút áy náy.

Trước đây, nàng đối xử với nàng con dâu này tệ nhất. Ấy vậy mà sau khi nàng gặp hoạn nạn, người duy nhất ở bên chăm sóc lại chỉ có mỗi nàng con dâu này.

Chỉ là... Thuốc này từ đâu ra?

Nàng muốn lên tiếng hỏi, nhưng cổ họng khô rát khiến nàng không thể thốt ra nổi một lời. Trái lại, nàng con dâu dường như đoán được nàng muốn hỏi gì, vẻ mặt càng thêm sợ sệt, cúi đầu giọng lí nhí nói: “Con dâu vô dụng, hôm nay con đến Hầu phủ xin thuốc. Phu quân không chịu gặp con, tiểu thúc (em chồng) cũng không chịu gặp, còn gia công (cha chồng)… Ông ấy không thừa nhận con nữa. Phương di nương ném cho con ít bạc rồi đuổi đi. Con dùng số bạc đó để mua thuốc.”

Cơn giận mà Tần Thiền Nguyệt vừa kìm nén bỗng chốc bùng cháy dữ dội.

“Ngươi!” Tần Thiện Nguyệt tức đến run rẩy: “Ta đã nói rồi, không được đi tìm bọn họ! Ta thà chết cũng…”

Nàng còn chưa khóc, con dâu đã khóc nức nở trước, nghẹn ngào nói: “Bà bà không thể chết được! Hồi đó thúc phụ dặn con phải chăm sóc người, nếu người chết rồi, con không còn mặt mũi nào đi gặp thúc phụ nữa!”

Thúc phụ mà nàng nói, chính là dưỡng huynh (anh trai nhận nuôi) của Tần Thiền Nguyệt.

Đầu óc Tần Thiền Nguyệt bỗng chốc ong ong, toàn bộ suy nghĩ đều xoay quanh dưỡng huynh, quanh nhi tử của nàng, phu quân của nàng.

Chuyện cũ ùa về, nỗi hận vô tận theo đó dâng trào, từng cảnh ký ức xưa lướt qua trong tâm trí.

Nàng tên là Tần Thiền Nguyệt, xuất thân trong gia đình võ tướng, cả nhà tận trung với nước. Trong một trận chiến ác liệt với nước láng giềng, cả nhà nàng chết trận, chỉ còn lại một mình dưỡng huynh may mắn sống sót. Hoàng thượng đau xót trước sự hi sinh ấy, ban thưởng phong phú và phong nàng làm Quận Chúa, giao cho Thái hậu nuôi dưỡng.

Sau này, thứ tử của nhà họ Chu - Chu Tử Hằng nhiều lần bày tỏ tình cảm với nàng.

Chu Tử Hằng là bằng hữu của dưỡng huynh nàng, lại cùng đứng về phe thái tử, có cùng chính kiến còn là đồng minh của nhau. Hắn ta quả là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa, Chu Tử Hằng hết mực chiều chuộng nàng, dù nàng ngang bướng đến đâu, hắn ta cũng có thể dễ dàng tha thứ. Một công tử phong nhã lễ độ như vậy, ai mà không động lòng cơ chứ?

Tần Thiền Nguyệt cũng dần nảy sinh tình cảm với hắn.

Rồi sau đó, khi cả hai hứa hẹn đời này kiếp này một đôi bên nhau, nàng gả cho Chu Tử Hằng.

Nhờ có sự sủng ái của hoàng thượng với nàng, ngay cả Chu Tử Hằng cũng nhờ vậy mà được ân sủng, từ thứ tử mà vượt qua trưởng tử, được phong làm Trung Nghĩa Hầu.

Được hoàng thượng yêu quý, dưỡng huynh nắm giữ quyền lực, gia đình hòa thuận, phu quân thương yêu chưa từng nạp thϊếp. Mấy chục năm chung sống, sinh được hai nhi tử, phu thê hạnh phúc, ai ai trong triều Đại Trần cũng đều ngưỡng mộ nàng.

Nếu có điều gì khiến nàng không hài lòng, thì đó chính là nàng không thích người con dâu trưởng của mình - Liễu Yên Đại.

Phụ thân của Liễu Yên Đại từng có giao tình với nhà họ Tần, nên đã định hôn sự này từ trước. Nhưng vì nàng ta sinh ra ở biên cương, được dưỡng huynh của nàng nuôi nấng, mãi đến khi trưởng thành mới được đưa về Trường An thành thân.

Liễu Yên Đại xuất thân thấp kém, là một kẻ nhà quê thô thiển, tính tình lại nhút nhát vô cùng. Mỗi khi ra ngoài đều bị người khác bắt nạt. Không đấu trí lại người ta thì thôi, đằng này còn mềm yếu đến mức ai cũng có thể giẫm lên đầu. Điều này khiến Tần Thiền Nguyệt vô cùng sốt ruột. Nàng đã bỏ rất nhiều công sức để dạy dỗ Liễu Yên Đại, nhưng Liễu Yên Đại này đúng là "bùn nhão không trát nổi tường"!

Tức giận, nàng liền giao con dâu cho các ma ma huấn luyện, học lại quy củ.

Nhưng về sau, nàng cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến Liễu Yên Đại nữa.

Bởi vì dưỡng huynh của nàng đã xảy ra chuyện.

Bản đồ chiến lược trong tay huynh ấy bị mất, cơ mật địa hình bị lộ ra ngoài. Sau đó, Nam Man lợi dụng bản đồ này từng bước áp sát biên cương, dẫn đến thất bại thảm hại. Nhị hoàng tử nhân cơ hội vu cáo dưỡng huynh tội thông địch phản quốc. Cuối cùng, huynh ấy chết không rõ ràng trên chiến trường.

Từ đời phụ thân, Tần phủ đã luôn trung thành với thái tử, đối đầu gay gắt với nhị hoàng tử, nhưng lần này cuộc đấu tranh chính trị lại vô cùng khốc liệt.

Khi đó, nàng hết lời cầu xin phu quân giúp đỡ, nhưng hắn ta sợ liên lụy nên luôn từ chối. Tần Thiền Nguyệt đành phải nghiến răng tự mình xoay xở, liều mạng chạy vạy khắp nơi, rải tiền để tìm đường cứu vãn. Vì muốn chuộc lại thi thể dưỡng huynh, nàng đã gần như bán sạch của hồi môn của mình.

Những việc nàng làm đương nhiên không giấu được thiên hạ.

Hoàng thượng nể tình công lao của phụ thân nàng, không trách tội một nữ nhân như nàng đã vượt quá khuôn phép. Nhưng điều nàng không ngờ là, phu quân của nàng lại cho rằng nàng đang tự rước họa vào thân.

Vụ án của dưỡng huynh còn chưa kết thúc, hắn đã vội vàng đoạn tuyệt với nàng.

Thậm chí, hắn ta còn lôi gia phả ra, nói rằng năm xưa thành thân, nàng chưa từng được ghi tên vào gia phả Chu gia nên không tính là thê tử của hắn. Sau đó, hắn ta đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ.

Thật nực cười làm sao!

Vì muốn phủi sạch quan hệ với nàng, hắn ta thậm chí không màng cả sĩ diện! Hắn ta còn có thể tự vả mặt đến mức này, đến mức không thừa nhận thê tử của chính mình, vậy thì trên đời này còn điều gì là thật nữa? Hắn ta không sợ bị bá quan văn võ chê cười hay sao?