Thành Vô Song.
Phượng Trăn nheo mắt, nhìn ba chữ lớn đầy khí thế treo trên cổng thành, trong lòng bất giác cảm thấy một luồng áp lực đè nặng.
Nghe nói, ba chữ này do chính tay Thành chủ thành Vô Song viết.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, nàng biết được rằng Thành chủ thành Vô Song là một tiên nhân Kim Đan kỳ, nắm giữ quyền lực tuyệt đối trong thành.
Ngoài Thành chủ, trong thành còn có vô số tiên nhân khác.
Tiên nhân vốn sinh ra đã ở tầng lớp cao nhất. Nếu không vừa mắt ai, gϊếŧ một phàm nhân chẳng khác gì bóp chết một con kiến.
Nguyên chủ dù chỉ là một kẻ ăn mày, cũng hiểu rõ điều đó. Cô chưa bao giờ dám bén mảng đến trước mặt bọn họ, chỉ dám rụt rè núp ở trong góc, trong lòng tràn đầy khao khát và ngưỡng mộ.
Thỉnh thoảng, cô cũng từng mơ, nếu một ngày nào đó bản thân có thể trở thành tiên nhân thì tốt biết mấy.
Nhưng hiện thực tàn khốc luôn nhắc nhở cô rằng, thân phận cao quý ấy quá xa vời, không phải một kẻ ăn mày hèn mọn như cô có thể mơ tưởng đến. Tất cả chẳng qua chỉ là ảo vọng viển vông mà thôi.
“Si tâm vọng tưởng sao…”
Phượng Trăn khẽ lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Trong đáy mắt nàng thoáng hiện lên chút hứng thú.
Sau khi báo thù cho nguyên chủ, nàng cũng muốn tận mắt chứng kiến những tiên nhân mà người đời ca tụng. Nghe nói, bọn họ mạnh mẽ đến phi thường, thật khiến người ta tò mò.
Nguyên chủ trước kia sống trong một ngôi miếu đổ nát bên trong thành Vô Song.
Nơi này, ngoài cô ra còn có khoảng hai, ba mươi kẻ ăn mày khác. Kẻ đã đánh chết nguyên chủ cũng ở trong số đó.
Bọn ăn mày thường không ra ngoài vào buổi sáng. Mãi đến trưa, chúng mới bắt đầu tản ra đi xin ăn. Vì vậy, khi Phượng Trăn bước vào ngôi miếu, nàng lập tức nhìn thấy một đám ăn mày nằm la liệt trên mặt đất, kẻ thì vò đầu bứt tóc bắt chấy, kẻ thì nghiến răng đánh nhau.
Một tên ăn mày nằm vắt vẻo ngay cửa liếc nhìn nàng, giọng điệu đầy khó chịu: “Mới đến à? Đây là địa bàn của bọn tao, cút sang chỗ khác đi.”
Mặc dù Phượng Trăn đã cố gắng dọn dẹp sạch sẽ bản thân, nhưng bộ quần áo rách nát kia căn bản không thể giặt sạch được. Dáng vẻ lam lũ, thân hình gầy guộc như que củi, thêm vào đó là cái đầu trọc bóng loáng, vừa nhìn đã biết ngay là một kẻ ăn mày mới vào nghề.
Trong thế giới của những kẻ ăn mày, địa bàn cũng là thứ cần tranh giành.
Nhưng Phượng Trăn không đến đây để giành địa bàn. Nàng hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của tên ăn mày đứng gác cửa, ánh mắt sắc bén quét qua đám người trong miếu, rồi chuẩn xác dừng lại trên kẻ thù của mình.
Nàng nhấc chân, bước thẳng tới.
“Này, nhóc con kia…”
Tên ăn mày đứng ở cửa trừng mắt, định ra tay dạy cho nàng một bài học.
“A!”
Một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Nhánh cây trong tay Phượng Trăn nhanh, chuẩn, tàn nhẫn đâm xuyên qua yết hầu kẻ thù. Một cú giật ngược, máu tươi phun ra tung tóe.
Kẻ xấu số trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy vài cái, rồi gục xuống không còn động đậy.
Bình tĩnh đứng dậy, tay vẫn cầm nhánh cây nhuốm máu Phượng Trăn quay đầu nhìn kẻ đứng gác cửa, giọng thản nhiên:
“Ngươi vừa nói gì?”
Tên ăn mày canh cửa nuốt khan một ngụm nước bọt, cơ thể run lên bần bật rồi co rúm vào một góc.
“Không... không có gì.”
Ánh mắt Phượng Trăn quét qua căn miếu. Những kẻ ăn mày bị nàng nhìn trúng liền sợ đến nỗi cứng đờ cả người, thậm chí không dám thở mạnh.
Biết rõ bọn chúng chỉ là một đám chuyên bắt nạt kẻ yếu, nàng lạnh nhạt lau sạch máu trên nhánh cây vào xác tên vừa chết, sau đó không thèm ngoái đầu lại, rời khỏi ngôi miếu hoang.