Dòng suối này không rộng, chỉ khoảng hơn một trượng những bên trong thường có vài con cá nhỏ và tôm tép.
Khi còn sống, chủ nhân trước kia của cơ thể này cũng từng đến đây bắt cá để ăn mỗi khi đói lả. Nhưng vì không có kỹ năng nên cô bé thường mất cả buổi mà chẳng bắt được gì.
Phượng Trăn kiếp trước là một sát thủ đứng trên đỉnh cao cho nên kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã đối với nàng chẳng có gì khó khăn. Nàng nhanh chóng lấy vài sợi cỏ dẻo bện thành một chiếc giỏ đơn giản, sau đó cởi chiếc áo dính máu bẩn trên người ra nhét vào đáy giỏ rồi đặt nó vào vùng nước lặng.
Sau khi sắp xếp xong, nàng xoay người, đi đến một chỗ xa hơn để rửa sạch cơ thể.
Mặc dù thân thể này từ nhỏ đã là một kẻ ăn mày, không ai dạy cô cách đối nhân xử thế nhưng nguyên chủ lại vô cùng thông minh. Cô bé hiểu rõ một nữ tử đơn độc ở tầng lớp thấp kém sẽ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm.
Vì vậy, cô bé luôn cố tình khiến bản thân trông thật bẩn thỉu, tóc tai rối bù như cỏ dại, nửa năm cũng chẳng gội một lần. Bộ dạng lôi thôi lếch thếch ấy khiến ngay cả những kẻ ăn mày khác cũng cảm thấy ghét bỏ.
Nhưng bây giờ Phượng Trăn đã tiếp quản thân thể này, nàng đương nhiên không để bản thân phải chịu ấm ức nữa.
Tóc của nguyên chủ chẳng những rối bù mà còn đầy rận, căn bản không thể gội đầu sạch sẽ được.
Phượng Trăn nhặt một mảnh đá có cạnh sắc bên bờ suối để mài dũa sơ qua rồi dựa vào ánh trăng làm đèn, dùng mặt nước làm gương mà ra tay dứt khoát cạo sạch tóc của mình.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng quay lại kiểm tra giỏ cá.
Bên trong đã tụ tập hơn chục con cá nhỏ cỡ ngón tay vì bị mùi máu thu hút mà bơi đến cùng với vài con tôm lẻ tẻ.
Phượng Trăn cũng không chê bai. Nàng vớt cá ra bóp đầu vứt đi rồi nhét nguyên con vào miệng nhai sống. Những con cá này quá nhỏ nên cũng không thích hợp để nướng.
May mà thân thể này từ nhỏ chịu khổ đã quen nên vị tanh nồng cũng không khiến nàng cảm thấy khó ăn.
Ăn hết chỗ cá tôm trong giỏ, nàng cũng cảm thấy no.
Sau khi giặt sạch quần áo, nàng nhóm lên một đống lửa nhỏ rồi ngồi bên cạnh. Vừa hong khô quần áo vừa lim dim ngủ gật.
Đêm đầu tiên sau khi xuyên không của nàng cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Ánh nắng vàng rực rỡ trải dài khắp mặt đất.
Phượng Trăn lười biếng vươn vai đón lấy ánh sáng ban mai. Nàng thắt chặt bộ quần áo rách trên người rồi nhanh chóng bước về phía cổng thành.
Trời đã sáng, món nợ của nguyên chủ cũng đến lúc phải thanh toán rồi.