Thần Chặn Diệt Thần, Tiểu Sư Muội Mạnh Mẽ Đến Kinh Hoàng

Chương 4

Ngoài cơn đói hành hạ, toàn thân nàng còn đầy những vết bầm tím và vết máu khô. Đáng lo nhất là vết thương nghiêm trọng ở ngay huyệt thái dương.

Rõ ràng chủ nhân cũ của cơ thể này đã bị người khác đánh đến chết.

Đáng tiếc là nàng không có ký ức của nguyên chủ nên không biết vì sao nguyên chủ lại bị gϊếŧ. Nếu có ký ức thì nàng còn có thể giúp báo thù, coi như là cái giá để nàng mượn thân xác này mà sống tiếp.

Phượng Trăn thở dài, vừa định đứng dậy thì bất ngờ một cơn đau dữ dội lại ập đến.

Bỗng nhiên đầu óc nàng cảm thấy quay cuồng, trước mắt cũng tối sầm khiến cho nàng suýt chút nữa lại ngất đi.

Nàng ho khan mấy tiếng. Một lúc lâu sau mới điều hòa được hơi thở, trong mắt cũng dần hiện lên vẻ đã hiểu rõ.

Thông qua ký ức vừa tiếp nhận, nàng đã hiểu về cuộc đời của thân thể này.

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một cô bé ăn mày. Từ khi có ký ức, cô bé đã đi theo một lão ăn mày lang thang đi xin ăn. Năm ngoái, lão ăn mày đã qua đời, chỉ để lại cô bé một mình bơ vơ.

Lớn lên trong hoàn cảnh khốn khó nên cô bé thậm chí còn không biết mình bao nhiêu tuổi, cũng chẳng có tên gọi chính thức. Khi lão ăn mày còn sống, ông ấy vẫn luôn gọi cô bé là Nữu Nữu. Nhưng khi ông mất đi, cái tên đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Trên đời này cũng chẳng có ai còn để ý đến cô.

Hôm nay ở trong phủ Thành chủ tổ chức yến tiệc cho nên cô bé đứng ngoài cổng để xin ăn. Cô bé may mắn nhặt được một chiếc đùi gà nhưng còn chưa kịp ăn thì đã bị một kẻ ăn mày khác tranh giành rồi dẫn đến việc cô bé bị đánh đến chết.

Sau khi chết, thi thể của cô bé bị binh lính tuần tra ném ra bãi tha ma.

Bây giờ, nàng đã sống lại trong thân xác của cô bé nên còn đang nằm ở đó.

Chẳng trách nơi này lại nồng nặc mùi hôi thối đến vậy.

Nếu là một người bình thường, có lẽ họ đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khϊếp. Nhưng đối với một sát thủ hàng đầu đã quá quen thuộc với chuyện sinh tử, thậm chí còn từng chứng kiến những cảnh tượng máu me kinh hoàng hơn thế này như nàng thì một bãi tha ma rải rác xương trắng chẳng đáng để nàng bận tâm.

Việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm được thức ăn. Nếu không thì với cơ thể yếu ớt này, nàng e rằng cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa mà chết đói.

Dựa theo ký ức của thân thể này, Phượng Trăn men theo một con suối nhỏ.