Thần Chặn Diệt Thần, Tiểu Sư Muội Mạnh Mẽ Đến Kinh Hoàng

Chương 7

Đi được một đoạn, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang dán chặt lên người mình ánh mắt đó vừa tò mò thăm dò, vừa tràn đầy ác ý.

Là một sát thủ hàng đầu, từ nhỏ đã sống trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, Phượng Trăn vô cùng nhạy bén với những nguy hiểm xung quanh. Không để lộ dấu vết, nàng kín đáo quan sát bốn phía, nhanh chóng xác định mục tiêu.

Đáy mắt lóe lên tia suy tư, nàng lập tức giả vờ kiệt sức, cơ thể bắt đầu lảo đảo, cố gắng đi thêm vài bước, rồi đột ngột ngã quỵ xuống đất.

Duy trì tư thế "bất tỉnh" suốt mười lăm phút, cuối cùng kẻ ẩn nấp trong bóng tối cũng bước ra, cúi người xuống để kiểm tra nàng.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.

Phượng Trăn bất ngờ dồn lực vào eo và bụng chống một tay xuống đất, bật người nhảy lên không trung. Chỉ trong tích tắc, nàng lật người đáp xuống lưng kẻ kia, đè hắn ngã sấp xuống đất. Đồng thời, nhánh cây trong tay phải thẳng tắp chĩa vào huyệt thái dương của đối phương.

“Không được nhúc nhích.”

Đến lúc này, nàng mới nhìn rõ diện mạo của kẻ theo dõi mình là một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, quần áo tầm thường, chẳng có điểm gì nổi bật. Nếu đứng giữa đám đông, hắn sẽ hoàn toàn bị chìm lẫn vào những người đi đường.

Lục lọi ký ức của nguyên thân, Phượng Trăn chắc chắn bản thân chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn.

Điều này khiến hành động theo dõi và ác ý của hắn trở nên đáng ngờ hơn bao giờ hết.

Vương Lục không ngờ Phượng Trăn lại gian xảo đến vậy nàng giả vờ ngất xỉu chỉ để dụ hắn mắc bẫy. Trong mắt hắn lóe lên sự hối hận, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hoảng loạn, mơ hồ như thể bản thân vô tội.

“Ngươi... ngươi muốn làm gì?” Hắn lắp bắp. “Ta thấy ngươi ngất xỉu ở đây, có lòng tốt định giúp một tay. Ngươi làm cái quái gì vậy?”

Phượng Trăn siết chặt tay quanh cổ Vương Lục, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Nhánh cây trong tay nàng chậm rãi đâm vào da thịt hắn.

Nhìn Vương Lục đau đớn quằn quại, kêu rên thảm thiết như một con cá sắp chết, nàng lạnh lùng nói:

“Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu. Nếu ngươi còn không nói thật, thì ta sẽ lấy cành cây này đâm thẳng vào mắt của ngươi.”

Vương Lục chỉ là một kẻ bình thường, làm sao chịu nổi sự tra tấn tàn nhẫn như vậy. Hắn hoảng sợ, run rẩy như hạt đậu bị đảo trên chảo nóng, vội vàng khai hết mọi chuyện:

“Ta nghe Chu quản sự ở phủ Thành chủ nói phải giám sát ngươi. Hắn cho ta một lượng bạc mỗi tháng, bảo ta báo cáo tình hình của ngươi. Ta thề, ngoài chuyện theo dõi ngươi, ta không làm gì khác. Chuyện ngươi bị đánh hôm qua không liên quan gì đến ta.”

Trong lòng hắn đầy nghi hoặc. Rõ ràng hôm qua con tiện nhân này đã bị đánh chết, thi thể còn bị vứt ra bãi tha ma. Sao hôm nay lại có thể xuất hiện ở đây?

Không chỉ sống sót, nàng ta còn trở nên tàn nhẫn, hơn nữa dường như còn biết võ công.

Nếu hôm qua nàng ta có bản lĩnh này, làm sao có thể bị đánh thê thảm đến vậy?

Phượng Trăn nheo mắt lại, giọng lạnh lùng: “Ngươi biết ta bị đánh hôm qua?”

Vương Lục chợt nhận ra mình đã lỡ lời, cứng đờ người rồi căng da đầu gật gật: “Biết… biết…”

“Vậy ngươi hẳn là biết hôm qua ta đã chết, vậy tại sao hôm nay còn đến đây giám sát ta?”

Lời nói của nàng như một luồng khí lạnh quét qua, khiến Vương Lục rùng mình.

Hắn vừa nghe thấy gì?

Tiện nhân này nói… nàng đã chết từ hôm qua sao!

Nói cách khác, nàng thực sự đã chết, hắn không hề nhìn lầm!

Nhưng nếu vậy… tại sao hôm nay nàng vẫn đứng đây, khỏe mạnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ… nàng là ma quỷ!

“A !”

Đúng lúc hắn còn đang hoảng loạn, cành cây trong tay Phượng Trăn lại đâm xuyên qua bụng hắn một lần nữa.