Ái Tù

Chương 4

Bàn tay hắn vô thức siết chặt.

Nàng rời đi từ sáng, nói rằng lên núi hái thuốc. Hắn không bận tâm lắm, bởi dù sao đây cũng là cuộc sống nàng đã quen, và nàng vẫn luôn trở về trước khi trời tối.

Nhưng bây giờ… đã qua giờ hợi (21h đêm), nàng vẫn chưa xuất hiện.

Lăng Vân nhíu mày, cảm giác bực bội không rõ lý do dâng lên trong lòng.

Nữ nhân này… lại dám khiến hắn lo lắng?

Không chút do dự, hắn xoay người lấy thanh kiếm bên bàn, rồi nhanh chóng lao vào bóng đêm.

Bạch Cầm ngồi tựa lưng vào tảng đá lớn, sắc mặt trắng bệch.

Chân nàng đau nhói.

Buổi chiều khi đang hái thuốc trên vách đá, nàng vô ý giẫm phải một viên đá trơn, cả người ngã xuống sườn đồi. May mắn là nàng không rơi xuống vực, nhưng lại bị trật chân, không thể đứng dậy.

Nàng đã cố gắng lê thân về hướng căn nhà, nhưng cơn đau mỗi lúc một tệ hơn, đến mức đi thêm một bước cũng thành khó khăn.

Trời càng lúc càng tối, khí lạnh bao trùm, tiếng côn trùng rả rích càng khiến nàng thêm bất an.

Lẽ nào đêm nay nàng phải ở lại trong rừng sao?

Bạch Cầm cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng không muốn nghĩ đến những dã thú ẩn nấp trong bóng tối, nhưng…

Rào rào…

Có tiếng động.

Bạch Cầm nín thở, cả người căng cứng.

Lá cây xào xạc, như thể có thứ gì đó đang tiến đến gần.

Nàng siết chặt viên đá trong tay, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.

Là thú dữ? Hay…

“Bạch Cầm!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm.

Bạch Cầm sững sờ, mắt mở to.

Là… Lăng Vân?!

Chỉ trong nháy mắt, một bóng đen lao đến, hơi thở mạnh mẽ quen thuộc bao trùm lấy nàng.

Lăng Vân cúi xuống, ánh mắt hắn tối đen, mang theo chút tức giận không rõ ràng.

“Ngươi đang làm cái gì ở đây?”

Bạch Cầm há miệng, nhưng chưa kịp nói, nàng đã bị hắn kéo vào lòng.

Hắn ôm nàng chặt đến mức nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.

Lăng Vân cúi đầu, giọng hắn trầm khàn, mang theo cơn giận bị đè nén:

“Ngươi dám biến mất lâu như vậy?”

Bạch Cầm hoảng hốt: “Ta không cố ý… ta bị trật chân…”

Lăng Vân buông nàng ra một chút, ánh mắt hắn quét xuống chân nàng, thấy rõ vết sưng đỏ nhức nhối.

Không nói lời nào, hắn lập tức cúi xuống, bế nàng lên.

“Ngươi…!”

Nàng kinh ngạc kêu lên, nhưng hắn đã cắt ngang.

“Câm miệng.”

Hắn ôm nàng chặt chẽ, bước nhanh qua rừng, từng động tác đều mạnh mẽ nhưng không mất đi sự cẩn thận.

Khi về đến nhà, Lăng Vân không nói một lời, chỉ đặt nàng xuống giường, sau đó quỳ xuống kiểm tra vết thương ở chân nàng.