Ái Tù

Chương 3

Nhưng rồi dần dần, không biết từ bao giờ, cuộc sống trong căn nhà nhỏ trên núi lại bắt đầu có một nhịp điệu kỳ lạ.

Lăng Vân không nói nhiều, nhưng mỗi ngày, hắn đều tỉnh dậy đúng giờ, lặng lẽ đi dạo trong sân, đôi khi giúp nàng đun nước hoặc nhặt củi. Dù hắn không thực sự giúp đỡ, nhưng cũng không còn là một kẻ xa lạ bất động trên giường nữa.

Bạch Cầm từng nghĩ rằng hắn sẽ sớm rời đi, nhưng dần dà, hắn đã trở thành một bóng dáng quen thuộc trong căn nhà nhỏ này.

Nàng không dám hỏi hắn là ai, hắn cũng không nói.

Một ngày nọ, khi đang băm thuốc bên hiên nhà, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.

Nàng quay lại, thấy Lăng Vân đang đứng gần đó, trên tay là một con cá còn tươi rói, nước nhỏ từng giọt xuống nền đất.

Bạch Cầm ngạc nhiên: “Ngươi… đi bắt cá sao?”

Hắn không đáp, chỉ đặt con cá xuống chiếc rổ tre bên cạnh nàng.

Bạch Cầm cúi đầu, không nhịn được cười khẽ: “Ta còn tưởng ngươi là kẻ không chạm vào những việc này.”

Lăng Vân nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt hắn có chút khó hiểu.

Rồi bất ngờ, hắn hỏi: “Bình thường, cuộc sống của ngươi cứ thế này sao?”

Bạch Cầm gật đầu: “Ta sống một mình trên núi, tự hái thuốc, bốc thuốc cho người dân dưới trấn. Không có gì khác cả.”

Hắn trầm mặc một lát, rồi lạnh nhạt nói: “Nhàm chán.”

Nàng cười: “Nhàm chán, nhưng bình yên.”

Hắn không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng cảm thấy có gì đó hơi khác lạ.

Không biết từ lúc nào, hình ảnh một nam nhân mặc hắc y đứng dưới nắng sớm, mang đến một con cá sống, đã không còn khiến nàng sợ hãi như trước nữa.

Những ngày sau đó, sự hiện diện của Lăng Vân trở nên quen thuộc đến mức ngay cả Bạch Cầm cũng không nhận ra.

Hắn không phải là người dễ gần, nhưng cũng không còn quá lạnh lùng như lúc đầu. Đôi khi, hắn sẽ đứng bên cạnh nhìn nàng bốc thuốc, thậm chí còn đưa tay giúp nàng sắp xếp những thảo dược khô.

Bạch Cầm không dám chắc vì sao hắn chưa rời đi.

Nàng từng nghĩ đến việc hỏi, nhưng lại lo rằng khi hỏi ra, đáp án có thể sẽ khiến nàng hối hận.

Cứ thế, ngày qua ngày, một bầu không khí kỳ lạ dần bao trùm căn nhà nhỏ.

Trời đã sập tối.

Bên ngoài, gió thổi hun hút, cuốn theo hơi lạnh từ núi cao tràn xuống. Trong căn nhà nhỏ, ngọn đèn dầu lay động theo từng đợt gió len qua khe cửa.

Lăng Vân đứng trước hiên nhà, ánh mắt u tối nhìn ra con đường dẫn vào rừng sâu.

Bạch Cầm vẫn chưa về.