Chỉ cần hắn khỏe lại, rời đi, nàng vẫn có thể tiếp tục cuộc sống yên bình của mình.
Nghĩ vậy, nàng đặt chén thuốc xuống bàn, định quay về phòng nghỉ ngơi. Nhưng vừa mới xoay người, giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên.
“Ngươi không hỏi ta là ai sao?”
Bạch Cầm giật mình, quay lại.
Nam nhân đã mở mắt. Ánh mắt hắn sắc bén như lưỡi dao, dù vẫn mang theo chút mệt mỏi, nhưng lại tỏa ra một áp lực vô hình, khiến nàng cảm thấy bản thân chỉ là một con chim nhỏ bị nhốt trong l*иg.
Nàng lắc đầu: “Không quan trọng. Ta chỉ là một thầy thuốc, không quan tâm đến thân phận của ngươi.”
Hắn cười khẽ, nhưng nụ cười ấy lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không quan tâm? Vậy ngươi có biết, ngươi đã cứu nhầm người rồi không?”
Tim nàng khẽ siết lại.
Quả nhiên, hắn không phải người đơn giản.
Nhưng Bạch Cầm vẫn bình tĩnh đáp: “Là người hay ma, ta chỉ quan tâm đến vết thương của ngươi. Khi nào khỏe lại, ngươi có thể rời đi.”
Hắn im lặng, ánh mắt quan sát nàng một lúc lâu.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại, như thể không muốn nói thêm nữa.
Bạch Cầm cũng không muốn tiếp tục dây dưa. Nàng tắt nến, trở về phòng mình, tự nhủ rằng sáng mai sẽ chuẩn bị một ít thuốc rồi bảo hắn đi thật xa.
Sáng hôm sau.
Bạch Cầm thức dậy từ sớm, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
Nàng kinh ngạc nhìn quanh. Bên ngoài sân, những vết máu loang lổ trên nền đất ướt đẫm nước mưa, dẫn đến cánh cổng gỗ.
Nàng nắm chặt tay, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.
Đang định bước ra ngoài xem xét, một bóng đen đột ngột xuất hiện ngay trước cửa.
Là hắn!
Lăng Vân đứng đó, đôi mắt đen như vực sâu nhìn chằm chằm nàng. Trên người hắn vẫn khoác áo choàng đen thẫm, nhưng giờ đây đã dính đầy vết máu khô.
Bạch Cầm lùi lại một bước theo phản xạ.
“Ngươi… đã ra ngoài?”
Hắn không trả lời, chỉ chậm rãi tiến về phía nàng.
“Bạch Cầm.” Hắn nhẹ giọng gọi tên nàng.
Nàng run rẩy. Hắn biết tên nàng từ khi nào?
Trước khi nàng kịp phản ứng, hắn đã đứng ngay trước mặt, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, ánh mắt thâm trầm khóa chặt lấy nàng.
“Cứu ta… nghĩa là ngươi đã thuộc về ta.”
Bạch Cầm không biết từ khi nào, sự hiện diện của Lăng Vân đã trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.
Hắn không rời đi. Không hề có dấu hiệu sẽ rời đi. Nàng cũng không dám hỏi.
Những ngày đầu, hắn chỉ im lặng dưỡng thương, ánh mắt sắc bén kia luôn khiến nàng có cảm giác mình đang bị quan sát, như con thú nhỏ bị đặt trong l*иg kính.