Những giọt nước lạnh buốt táp vào mái hiên, hòa cùng tiếng gió rít gào giữa núi rừng. Bạch Cầm kéo chặt tấm áo khoác, bước nhanh về phía con suối sau nhà, nơi nàng vẫn thường lấy nước.
Nhưng hôm nay, dòng suối yên bình ấy lại nhuộm một màu đỏ thẫm.
Giữa những tảng đá phủ đầy rêu xanh, một nam nhân nằm bất động. Áo choàng đen thẫm của hắn rách nát, toàn thân đầy vết thương, máu loang ra hòa vào dòng nước lạnh lẽo.
Nàng sững sờ, hơi thở nghẹn lại.
Hắn còn sống không?
Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng chạy đến, chạm nhẹ vào cổ tay hắn. Nhịp đập yếu ớt, hơi thở mong manh như sợi chỉ, nhưng chưa hoàn toàn tắt.
Một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi máu tanh nồng.
Bạch Cầm cắn môi, không biết hắn là ai, cũng không biết liệu hắn có phải người tốt hay không. Nhưng nếu bỏ mặc, hắn chắc chắn sẽ chết.
Sau một thoáng do dự, nàng dùng toàn bộ sức lực của mình, đỡ hắn lên vai rồi lảo đảo kéo về căn nhà nhỏ.
Lửa cháy bập bùng trong lò than, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Bạch Cầm lau sạch vết máu trên người hắn, cẩn thận băng bó từng vết thương. Khi cởϊ áσ ngoài, nàng giật mình khi thấy vô số vết sẹo chằng chịt trên l*иg ngực rắn chắc. Người này… rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu trận chiến?
Bỗng, một bàn tay lạnh buốt siết chặt lấy cổ tay nàng.
Nàng hoảng sợ, ngẩng đầu lên.
Một đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn chằm chằm nàng. Không có chút ánh sáng nào, chỉ toàn là bóng tối vô tận.
Bạch Cầm cứng đờ, cảm giác như mình bị một con dã thú săn mồi khóa chặt.
Nam nhân kia mở miệng, giọng khàn đặc như lưỡi dao cứa vào da thịt:
“Ngươi là ai?”
Nàng hít sâu, cố gắng trấn tĩnh: “Ta là thầy thuốc. Ngươi bị thương nặng, ta chỉ muốn cứu ngươi.”
Hắn im lặng một lúc lâu. Ngón tay thon dài siết chặt hơn một chút, rồi bất ngờ buông lỏng.
Hắn nhắm mắt, không nói thêm gì.
Bạch Cầm cũng không dám hỏi nhiều. Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không thể chọc vào người nguy hiểm. Khi hắn khỏe lại, nàng sẽ bảo hắn rời đi, thế là xong.
Nửa đêm, ngoài trời mưa vẫn rơi, tiếng gió rít qua khe cửa tạo thành những âm thanh u trầm, lạnh lẽo.
Bạch Cầm vốn đã quen với sự tĩnh mịch của núi rừng, nhưng đêm nay, không hiểu sao, nàng cảm thấy có thứ gì đó bất an.
Nam nhân nàng cứu về vẫn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhưng hơi thở đều đặn hơn trước.
Những vết thương đã được băng bó, nhiệt độ cơ thể cũng dần ổn định. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không hỏi hắn là ai. Dù có tò mò đến mấy, nàng cũng biết có những chuyện không nên can dự.