Hắn nhẹ nhàng chạm vào, nhưng mỗi lần đầu ngón tay hắn lướt qua, Bạch Cầm đều khẽ run lên.
Hắn không giỏi chăm sóc người khác, nhưng lại cẩn thận đến mức khiến nàng bất ngờ.
Một lúc lâu sau, Lăng Vân đứng dậy, ánh mắt trầm xuống nhìn nàng.
“Sau này không được đi xa một mình nữa.”
Nhìn ánh mắt sắc bén kia, nàng biết hắn không hề đùa.
Nàng muốn phản bác, nhưng nhớ lại cảm giác sợ hãi khi ở một mình trong rừng, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Vân nhìn nàng chằm chằm, sau đó không nói gì nữa, quay lưng đi.
Bạch Cầm cúi đầu nhìn chân mình đã được băng bó cẩn thận, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Từ sau đêm đó, Bạch Cầm phát hiện ra cuộc sống của mình đã thay đổi.
Cụ thể là… Lăng Vân không cho nàng làm gì cả.
Ban đầu, nàng nghĩ chỉ vì chân nàng chưa khỏi hẳn, hắn muốn nàng nghỉ ngơi. Nhưng đến ngày thứ ba, khi nàng vừa bám vào mép giường định đứng dậy, một bóng đen lập tức xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngồi xuống.”
Giọng hắn lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến nàng không dám cãi lời.
“Nhưng ta…”
“Không nhưng nhị.” Hắn lạnh nhạt cắt ngang.
“Ngươi chưa đi lại được, không cần động tay động chân.”
Bạch Cầm cứng họng.
Hắn nói như thể nàng là một bệnh nhân nguy kịch vậy.
Nhưng điều bất ngờ nhất là… hắn thực sự tự tay lo liệu mọi thứ thay nàng.
Sáng sớm, nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài sân. Khi vén rèm nhìn ra, nàng thấy bóng dáng cao lớn của hắn đứng bên giỏ thuốc, tay cầm một cây liềm nhỏ, đang cắt từng nhánh thảo dược.
Bạch Cầm sững sờ.
Lăng Vân… đang hái thuốc giúp nàng?
Nàng suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt.
Hắn hái xong, lại không nói lời nào, đặt giỏ thuốc lên bàn rồi quay người đi. Nhưng đến khi nàng nhìn kỹ hơn, nàng phát hiện hắn đã phân loại cẩn thận từng loại thuốc, thậm chí còn rửa sạch bùn đất.
Chưa kịp hết ngạc nhiên, đến trưa, hắn lại xuất hiện trước mặt nàng với một con cá tươi trên tay.
“… Ngươi lại đi bắt cá?”
Hắn không đáp, chỉ yên lặng nhóm lửa, đặt con cá lên nướng.
Từ khi nào, việc này trở thành thói quen của hắn rồi?
Ngày qua ngày, Bạch Cầm phát hiện ra Lăng Vân không chỉ chăm sóc nàng, mà còn dần dần quen thuộc với cuộc sống nơi đây.
Sáng sớm, hắn ra ngoài hái thuốc. Đến trưa, hắn xuống suối bắt cá.
Thậm chí có lần nàng thấy hắn xuất hiện với một con gà rừng, ánh mắt lạnh nhạt như thể hắn chỉ vừa thuận tay lấy một thứ gì đó trên đường về.