Gió Và Xiềng Xích

Chương 4

Một tờ giấy nhớ nhỏ được dán lên hộp cơm, nét chữ quen thuộc của anh viết vội vàng:

"Anh đi làm trước, ăn xong nhớ nhắn tin cho anh. Yêu em."

Cô bật cười nhẹ, cầm tờ giấy lên nhìn một lúc rồi đặt xuống.

Vừa cầm đũa lên, điện thoại bên cạnh bỗng sáng màn hình.

Lam gọi đến.

Cô bạn thân từ hồi cấp ba, cũng là người duy nhất mà cô có thể thoải mái tám chuyện mọi thứ.

Kỳ Vân nhấn nút nghe, giọng cô còn hơi ngái ngủ.

"Alo?"

Giọng Lam hớn hở vang lên từ đầu dây bên kia.

"Dậy rồi hả? Này, đi với tao mua mỹ phẩm không? Hôm nay có sale á."

Kỳ Vân chớp mắt, dùng thìa xúc một miếng cơm đưa vào miệng.

"Hôm nay là ngày gì mà tự dưng nổi hứng mua mỹ phẩm vậy?"

"Ngày đẹp trời. Với lại, ông Phúc cũng đi, nên sẵn tiện đi ba người cho vui."

Phúc là bạn trai của Lam. Cả hai đã quen nhau được hơn hai năm, tình cảm ổn định.

Kỳ Vân nhai chậm rãi, vừa nhìn hộp cơm, vừa gõ tin nhắn trả lời Lam.

"Ăn cơm xong tao qua liền."

Tin nhắn vừa gửi đi, Lam lập tức bắn lại một loạt sticker vui vẻ.

Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn, trong đầu đã bắt đầu nghĩ xem lát nữa nên mua thêm gì ngoài mỹ phẩm.

Sau khi ăn xong, Kỳ Vân đứng trước gương, lười biếng buộc tóc lên rồi nhanh chóng thay đồ.

Là một DJ, đồng thời cũng thường xuyên phải tự makeup trước khi lên sân khấu, mỹ phẩm không chỉ là sở thích mà còn là thứ bắt buộc phải có. Đặc biệt, việc makeup hàng đêm khiến da cô dễ bị tổn thương, nên mỹ phẩm dưỡng da cũng phải mua liên tục.

Và đợt sale lớn thì lại càng không thể bỏ qua.

Với Kỳ Vân, sale không đơn giản là một dịp mua sắm… mà là một cuộc chiến.

Cô quẹt một chút kem dưỡng, xịt nhẹ lớp nước hoa hồng rồi nhanh chóng kiểm tra lại điện thoại.

Lam đã nhắn địa chỉ.

"Tao với Phúc đang ở trung tâm thương mại, khu mỹ phẩm tầng 2. Đi lẹ nha, sắp mở cửa rồi!"

Kỳ Vân nhét điện thoại vào túi, khoác nhanh áo khoác, kiểm tra ví tiền rồi lao ra khỏi cửa.

Dưới chung cư, cô bắt taxi, hối tài xế chạy nhanh nhất có thể.

Còn 15 phút nữa mới mở cửa, nhưng cô biết, với những đợt sale khủng thế này, chỉ cần đến trễ một chút thôi thì những món hàng tốt nhất sẽ bị giành sạch.

Cô không thể chấp nhận chuyện đó.

Lúc đến nơi, cô vừa bước vào trung tâm thương mại, đã thấy Lam và Phúc đứng chờ sẵn.

Lam vẫy tay lia lịa.

"Bên này!"

Phúc nhìn cô, nhướn mày.

"Đúng giờ ghê. Tưởng mày còn ngủ chứ."

Kỳ Vân hất cằm, tự tin.

"Sale là trận chiến, tao không bao giờ đến trễ."