Gió Và Xiềng Xích

Chương 5

Sau gần một tiếng chen lấn, giành giật từng món hàng như một trận chiến sinh tử, Kỳ Vân và Lam cuối cùng cũng ôm được một đống mỹ phẩm hời.

Hai cô gái đứng trước quầy thanh toán, ánh mắt sáng rực nhìn giỏ đồ đầy ắp.

Lam thở hổn hển, nhưng vẫn không giấu nổi sự hưng phấn.

"Trời ơi, quá đã! Nhìn này, nguyên một bộ dưỡng da xịn mà chỉ còn nửa giá. Tao đúng là thiên tài săn sale!"

Kỳ Vân cũng không kém cạnh, kiểm tra lại chiến lợi phẩm của mình.

"Mày giành nhanh thật đấy. Mà tao cũng không kém, bộ phấn nền này đúng chuẩn DJ như tao cần. Bình thường mắc muốn xỉu, giờ thì quá hời."

Cả hai hào hứng cười đùa, không để ý đến dòng người đang xếp hàng dài phía sau.

Phúc đứng bên cạnh, khoanh tay chờ đợi, lắc đầu bất lực.

"Mua mỹ phẩm thôi mà như đi đánh trận."

Lam quay sang lườm bạn trai.

"Tụi con gái phải thế chứ! Anh có biết mấy món này mà không mua ngay thì năm sau chưa chắc có lại không?!"

Phúc thở dài, không tranh cãi thêm.

Kỳ Vân bật cười, cúi xuống lấy thẻ ngân hàng từ túi áo, chuẩn bị quẹt thanh toán. Nhưng trước khi cô kịp đưa thẻ, nhân viên thu ngân đã nhìn cô rồi lễ phép nói:

"Xin lỗi chị, nhưng đơn hàng của chị đã được thanh toán rồi ạ."

Cô khựng lại.

"Cái gì?"

Lam cũng tròn mắt.

"Ủa? Tụi mình đâu có đưa tiền đâu?"

Nhân viên chỉ nhẹ nhàng chỉ tay sang bên trái.

Khi Kỳ Vân quay đầu lại, ánh mắt cô lập tức chạm phải một bóng dáng quen thuộc.

Lục Thần.

Hắn đứng đó, một tay đút túi quần, một tay lười biếng cầm hóa đơn, ánh mắt hờ hững như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt.

Lam và Phúc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Kỳ Vân thì ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô bước tới, khoanh tay trước ngực, giọng đầy cảnh giác.

"Anh làm gì ở đây?"

Lục Thần không trả lời ngay, chỉ nhàn nhã nhìn cô một lượt, rồi cười nhạt.

"Tình cờ thôi. Thấy em đang hăng say chiến đấu, nên có lòng giúp một chút."

Kỳ Vân nhíu mày, cảm giác rõ ràng đây không phải một sự tình cờ đơn thuần.

Cô hít sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Hủy thanh toán đi, tôi tự trả."

Nhưng Lục Thần vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhã.

"Muộn rồi. Hóa đơn in xong rồi, hàng cũng đã tính tiền. Giờ có muốn trả lại cũng không được."

Kỳ Vân nheo mắt, cảm giác có gì đó không đúng.

Lam và Phúc đứng cạnh, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi khí thế của người đàn ông này.

Lam kéo tay Kỳ Vân, thì thầm.

"Ê… ai vậy? Người quen hả?"