Gió Và Xiềng Xích

Chương 3

Hắn nhìn theo bóng lưng cô xa dần, ánh mắt tối lại.

Lục Thần nhếch môi, dụi điếu thuốc xuống nền đất, rồi quay người lên xe.

Chiếc xe máy lướt nhanh qua những con đường vắng, bỏ lại sau lưng ánh đèn đường lờ mờ và hơi lạnh của buổi sớm.

Kỳ Vân dụi mặt vào lưng A Nghiên, hơi thở nhẹ phả lên lớp áo da lạnh ngắt. Cô đã quen với những buổi sáng như thế này - tan ca, anh đón cô về, cả hai cùng nhau chui vào căn hộ nhỏ, ngủ đến tận trưa.

Khi xe dừng trước căn hộ, A Nghiên dắt xe vào bãi đỗ rồi nắm tay cô, kéo vào thang máy.

"Hôm nay tính ngủ nguyên ngày hả?"

Cô ngáp dài, lười biếng dựa vào tường, đôi mắt lười nhác nhưng vẫn phảng phất nét tinh nghịch.

"Tùy... Nếu anh chịu nấu cơm trưa thì em sẽ dậy."

Anh bật cười, xoa nhẹ đầu cô.

"Rồi rồi, ngủ đi. Trưa dậy có đồ ăn ngay."

Căn hộ nhỏ chỉ vỏn vẹn hơn bốn mươi mét vuông, nhưng lại là nơi duy nhất mà cả hai cảm thấy thoải mái.

Một phòng khách đơn giản, bếp nhỏ gọn, phòng ngủ sát bên, tường treo đầy những bức ảnh kỷ niệm.

Trên kệ, có một con heo đất màu xanh.

Cả hai vẫn đùa nhau rằng đó là "quỹ cưới". Mỗi tháng, sau khi trừ đi tiền sinh hoạt, tiền tiết kiệm và một ít khoản riêng, họ sẽ bỏ thêm vào đó vài tờ tiền lẻ, góp từng chút một cho đám cưới mà họ mong đợi.

Từ cấp ba đến bây giờ, đã năm năm trôi qua.

Họ yêu nhau, cùng nhau vượt qua đủ thứ chuyện, cùng nhau mơ về một tương lai.

Kỳ Vân cởϊ áσ khoác, ném lên ghế sô pha rồi ngả người xuống giường, kéo chăn qua người.

A Nghiên kéo rèm lại, sau đó ngồi xuống cạnh cô, chống tay nhìn cô chăm chú.

"Này, nếu sau này giàu rồi, em có còn muốn lấy anh không?"

Cô mở mắt, lười biếng nhìn anh.

"Sao hỏi vớ vẩn vậy?"

A Nghiên cười khẽ, nhưng giọng lại có chút nghiêm túc.

"Tại vì em giỏi lắm. Anh thì vẫn chỉ là một thằng nhân viên văn phòng, còn em là DJ, có thể kiếm được nhiều hơn anh."

Kỳ Vân lười phản bác, chỉ vươn tay kéo anh nằm xuống bên cạnh.

"Ngốc. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Anh là anh, chẳng có ai thay thế được."

A Nghiên im lặng một lát, rồi cười nhẹ, rúc mặt vào tóc cô.

"Ừ, vậy thì tốt."

Khi Kỳ Vân tỉnh dậy, căn hộ đã yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường.

A Nghiên đã đi làm.

Trên bàn ăn, anh đã để sẵn phần cơm trưa, gọn gàng và ấm áp như mọi ngày.