Gió Và Xiềng Xích

Chương 2

Lục Thần khẽ nhếch môi. Hắn thích sự thẳng thắn này, nhưng đồng thời cũng không thích.

Hắn chậm rãi chống tay lên bục DJ, rút một điếu thuốc ra khỏi túi áo, bật lửa.

"Cô chơi khá đấy."

Kỳ Vân nhếch môi, không phải một nụ cười, mà giống như một biểu cảm cợt nhả.

"Cảm ơn. Nhưng tôi không chơi để làm hài lòng ai cả."

Lục Thần nhìn cô chằm chằm.

Cô không né tránh, cũng không tỏ ra sợ hãi.

Hắn chợt bật cười, rít một hơi thuốc rồi cúi xuống, thấp giọng bên tai cô.

"Cô có vẻ thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhỉ?"

Kỳ Vân ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt không hề dao động.

"Tôi chỉ nói sự thật."

Lục Thần không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Rồi hắn đứng thẳng dậy, dập điếu thuốc chưa cháy hết vào chiếc gạt tàn gần đó, bước lùi lại.

"Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Câu nói đầy chắc chắn, không phải một lời gợi ý, cũng không phải câu hứa hẹn.

Kỳ Vân cười nhạt, tay khẽ vặn nút âm thanh, để tiếng nhạc dội lên, che lấp cả không gian.

"Vậy à? Tôi không chắc đâu."

Trời gần sáng, quán bar dần vắng khách. Những ánh đèn neon rực rỡ cũng dịu lại, không còn nhấp nháy điên cuồng như vài giờ trước.

Kỳ Vân chỉnh lại dàn mixer, kiểm tra lần cuối rồi tháo tai nghe, vươn vai một cái. Một đêm dài đã kết thúc.

Cô bước xuống bục DJ, cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế, phủi nhẹ chút bụi bám trên quần short.

Vừa ra khỏi cửa quán bar, cô đã thấy một chiếc xe máy quen thuộc đậu ngay trước mặt.

A Nghiên tựa người lên tay lái, gương mặt không giấu được vẻ ngái ngủ. Khi thấy cô, cậu bật cười, giơ tay vẫy nhẹ.

"Cuối cùng cũng xong việc rồi hả, bảo bối?"

Kỳ Vân ném cho cậu một cái nhìn lười biếng, không trả lời ngay. Cô chậm rãi kéo mũ áo hoodie lên, bước đến gần.

"Tối qua lại thức khuya chơi game?"

A Nghiên nhún vai, vẻ mặt vô tội.

"Cũng không hẳn. Nhưng mà đợi em xong, ngáp mấy cái suýt gãy quai hàm đây này."

Kỳ Vân bật cười, vòng tay qua eo cậu một cách tự nhiên, tựa đầu lên lưng áo da lạnh ngắt.

"Về thôi. Em buồn ngủ chết đi được."

A Nghiên không nói thêm, chỉ đội lại mũ bảo hiểm cho cô, rồi khởi động xe. Chiếc xe phóng đi trên con đường vắng, gió đêm lạnh lẽo quét qua, mang theo chút hơi sương mờ nhạt.

Nhưng Kỳ Vân không để ý.

Cô chỉ muốn về nhà, chui vào chăn, ngủ một giấc thật sâu.

Hoàn toàn không biết, từ một góc khuất của con đường, có một ánh mắt đã dõi theo cô từ lâu.

Lục Thần đứng tựa lưng vào cửa xe, điếu thuốc trên tay cháy dở.