Ánh đèn neon nhấp nháy, phản chiếu lên trần quán bar những mảng màu rực rỡ. Tiếng bass dồn dập rung lên, hòa vào không khí đặc quánh mùi rượu mạnh và hơi người.
Lục Thần tựa lưng vào ghế sô pha trong khu VIP, ly rượu sóng sánh trong tay. Cả quán bar như một thế giới khác, nơi con người trút bỏ lý trí để chìm vào những cơn say.
Nhưng hắn không quan tâm đến điều đó.
Hắn chỉ đang nhìn.
Trên bục DJ, một cô gái đứng đó, đôi tay lướt qua dàn điều khiển với sự thuần thục đáng kinh ngạc.
Không phải váy bó sát, không phải giày cao gót.
Chỉ là một chiếc hoodie rộng thùng thình, quần short đen và đôi giày thể thao bạc màu.
Mái tóc bạch kim ánh lên dưới đèn, một phần khuôn mặt bị mũ lưỡi trai che khuất, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh, xa cách, như thể chẳng ai trên đời này có thể khiến cô bận tâm.
Kỳ Vân
Tên cô hiện lên trên màn hình LED phía sau, giữa tiếng hò reo cuồng nhiệt của đám đông.
Lục Thần nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trầm tĩnh quan sát cô.
Cô không cười, không làm trò, không cố gắng tỏ ra quyến rũ. Chỉ tập trung vào nhạc, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
Hắn không thích điều đó.
Hắn luôn là kẻ điều khiển mọi thứ. Người khác hoặc sợ hắn, hoặc muốn có hắn. Nhưng cô…
Cô không thèm nhìn hắn lấy một lần.
Lục Thần nghiêng đầu, giọng trầm thấp
“Ai?”
A Thành, cánh tay phải của hắn, nhìn theo hướng ánh mắt của hắn rồi đáp ngay
“DJ mới của quán. Nghe nói rất nổi trong giới underground, không thích ràng buộc với bất kỳ ai”
Không thích ràng buộc?
Lục Thần nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng có chút ấm áp nào.
Hắn đặt ly rượu xuống, đứng dậy, từng bước tiến về phía bục DJ.
Không khí xung quanh hắn chợt thay đổi, mang theo một luồng áp lực vô hình.
Trên bục cao, Kỳ Vân vẫn chăm chú vào dàn mixer, ngón tay xoay nhẹ chiếc núm chỉnh âm thanh.
Rồi cô chợt ngẩng lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Một đôi mắt đầy chiếm hữu. Một đôi mắt mang theo sự ngạo nghễ.
Trong không gian chật chội và ồn ào, có một cơn gió đang thổi qua.
Và một sợi xiềng xích đang dần siết chặt.
Ánh mắt hắn không đơn thuần là một kẻ bị thu hút. Nó sắc lạnh, mang theo một loại cảm giác áp bức vô hình, như thể hắn đã quyết định điều gì đó từ khoảnh khắc nhìn thấy cô.
Cô hạ tay xuống, giữ lấy chiếc headphone một bên tai, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa chút châm chọc.
"Muốn gì?"
Không một lời chào, không khách sáo, thậm chí không cần biết hắn là ai.