Cạm Bẫy Của Kẻ Săn Mồi

Chương 4

Cô phải tìm ra thứ hắn không ngờ tới.

Cô hít sâu, điều chỉnh nhịp tim, chuẩn bị tinh thần khi nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Cửa mở.

Hắn trở lại, vẫn với dáng vẻ điềm tĩnh như cũ.

Lần này, hắn mang theo một chiếc khay với đồ ăn.

Hắn đặt khay xuống bàn, ánh mắt bình thản nhìn cô.

Cô nuốt khan, chậm rãi cất giọng, cố gắng để giọng nói không run rẩy.

"Anh có thể... cởi trói cho tôi không?"

Hàn Kỳ hơi nheo mắt.

Cô lập tức bổ sung: "Tôi sẽ không chạy. Tôi biết là không thể."

Cô không nói dối.

Ít nhất là ngay lúc này, cô không thể.

Hắn quan sát cô vài giây, rồi cười nhẹ.

"Ngoan lắm."

Cô cố nén cơn rùng mình khi hắn cúi xuống, chậm rãi tháo dây trói trên tay cô.

Làn da cô đau rát vì bị cột quá lâu, nhưng cô không dám phản ứng.

Hắn không tháo dây ở chân.

Cô biết hắn vẫn chưa hoàn toàn tin cô.

Hắn đặt chiếc khay thức ăn trước mặt cô, rồi ngồi xuống ghế, quan sát.

Hắn đang thử lòng cô.

Nếu cô từ chối ăn, hắn sẽ nghi ngờ.

Cô cầm lấy muỗng, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.

Hàn Kỳ dựa lưng vào ghế, đôi mắt không rời khỏi cô.

Hắn thích quan sát con mồi.

Cô nuốt xuống, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên.

Cô đang được cởi trói một phần.

Đây là cơ hội.

Cô đặt muỗng xuống, chậm rãi hỏi:

"Anh sẽ gϊếŧ tôi chứ?"

Hàn Kỳ hơi nhướng mày, như thể không ngờ cô sẽ hỏi câu này.

Rồi hắn cười.

"Nếu tôi nói có, em sẽ làm gì?"

Cô siết chặt tay dưới bàn, giữ giọng bình tĩnh: "Cầu xin anh đừng gϊếŧ tôi."

Hắn nghiêng đầu, thích thú với câu trả lời của cô.

"Thế nếu tôi nói không?"

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Thì tôi sẽ tin anh."

Một sự im lặng bao trùm.

Hàn Kỳ nhìn cô chằm chằm, như thể đang đánh giá xem cô đang nói thật hay nói dối.

Cô giữ nguyên ánh mắt.

Hắn bật cười khẽ, đứng dậy, thu dọn khay thức ăn.

"Ngoan lắm."

Cô biết hắn thích nghe điều đó.

Hắn thích kiểm soát.

Và cô đang làm hắn tin rằng hắn kiểm soát được cô.

Tối hôm đó, hắn tháo dây trói ở chân cô, nhưng cửa vẫn bị khóa.

Dù vậy, cô đã có thêm chút tự do.

Cô nhìn xung quanh căn phòng, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp cô thoát thân.

Không có gì cả.

Ngoại trừ… Cô nhìn lên trần nhà.

Một lỗ thông gió nhỏ.

Nó không lớn, nhưng có thể đủ để một người chui qua.

Tim cô đập mạnh. Đây là lối thoát duy nhất.

Cô phải tìm cách đến đó mà không để hắn phát hiện.

Thiên Lam nằm trên giường, nhắm mắt giả vờ ngủ. Nhưng thực chất, từng dây thần kinh trong cơ thể cô đều căng thẳng. Cô đang chờ.