Cửa sổ bị bịt kín. Cánh cửa duy nhất trong phòng khóa chặt.
Mùi hương nhàn nhạt của gỗ và một chút bạc hà lan tỏa trong không khí.
Không phải đây là nhà của hắn chứ?
Cơn sợ hãi dâng lên tận cổ, cô siết chặt bàn tay run rẩy của mình.
Cô phải trốn.
Dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải trốn khỏi đây.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô định giãy giụa, cửa phòng chợt mở.
Hàn Kỳ bước vào, trên tay là một ly nước.
Hắn nhìn cô, ánh mắt không có chút dao động. Như thể hắn đã quá quen với cảnh tượng này.
Thiên Lam đông cứng lại.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, đặt ly nước lên bàn cạnh đó, rồi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em tỉnh rồi.”
Giọng hắn vẫn trầm thấp, bình tĩnh như thể cô không phải là một nạn nhân, mà là một vị khách vừa thức dậy sau giấc ngủ dài.
Thiên Lam cắn chặt môi, ép bản thân không hoảng loạn.
Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng hơi thở vẫn run rẩy.
"Anh muốn gì?"
Hàn Kỳ hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch nhẹ.
"Tôi cũng đang tự hỏi câu đó đây."
Câu trả lời mơ hồ khiến tim cô càng đập nhanh hơn.
Hắn nhìn cô một lúc lâu, như thể đang quan sát một con thú bị nhốt trong l*иg.
Sau đó, hắn đứng dậy.
"Uống nước đi. Em cần giữ sức."
Hắn không đợi cô trả lời, chỉ để ly nước đó rồi rời khỏi phòng, cánh cửa khóa lại ngay sau lưng hắn.
Thiên Lam cắn chặt răng, cảm giác tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm.
Cô ép bản thân bình tĩnh.
Cô không thể để nỗi sợ hãi nhấn chìm mình.
Cô kiểm tra từng nút thắt trên tay, cố gắng cử động cổ tay và mắt cá chân. Dây trói không quá dày, nhưng được thắt chặt một cách cẩn thận. Mỗi lần cô giãy giụa, chúng lại siết chặt hơn, để lại những vết hằn đỏ trên da.
Dù vậy, cô không thể từ bỏ.
Cô phải trốn.
Ánh mắt cô lướt khắp căn phòng.
Nơi này quá hoàn hảo để giam cầm ai đó.
Cửa sổ bị bịt kín, không có bất kỳ vật dụng sắc nhọn nào trong tầm tay. Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp… không có một kẽ hở nào để cô lợi dụng.
Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này.
Nghĩ đến điều đó, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
Hắn đã bắt giữ bao nhiêu người trước cô?
Và nếu những người đó không còn ở đây… nghĩa là họ đã chết.
Hơi thở cô dồn dập hơn.
Cô phải trốn trước khi đến lượt mình.
Cô nhắm mắt lại, ép bản thân nghĩ thật kỹ.
Bình tĩnh.
Tìm điểm yếu.
Hàn Kỳ có vẻ là kẻ có tổ chức. Hắn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nhưng không có ai là hoàn hảo.