Cạm Bẫy Của Kẻ Săn Mồi

Chương 2

Bên trong con hẻm nhỏ, ánh đèn đường yếu ớt soi rọi lên hình ảnh của một bóng đen kéo lê thân thể mềm nhũn của một cô gái vào góc khuất.

Điện thoại của cô rơi trên mặt đất, màn hình vẫn sáng lên với tin nhắn từ người bạn cùng phòng.

“Mày đâu rồi?”

Cơ thể Thiên Lam lạnh toát khi bị kéo đi trong bóng tối.

Tâm trí cô trống rỗng, chỉ có một nỗi sợ nguyên thủy bao trùm, nuốt chửng tất cả ý nghĩ khác. Cô giãy giụa, cố hét lên, nhưng bàn tay bịt chặt miệng cô quá mạnh, ngăn mọi âm thanh thoát ra.

Làn hơi thở của kẻ bắt cóc phả nhẹ bên tai cô, lạnh lẽo và nguy hiểm.

“Đừng giãy.”

Giọng hắn trầm thấp, bình tĩnh đến đáng sợ.

Thiên Lam hoảng loạn lắc đầu, nhưng vòng tay hắn chỉ siết chặt hơn.

Bóng tối dày đặc bao trùm, bao tử cô quặn thắt. Cô biết rõ… nếu bị đưa đi xa hơn, nếu không thể phản kháng ngay bây giờ, cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Cô vùng vẫy hết sức, chân giậm mạnh xuống đất, tay cố cào vào cánh tay đang ghì chặt mình.

Hàn Kỳ khẽ nhíu mày.

Hắn thích những con mồi có phản ứng mạnh. Nhưng giờ chưa phải lúc.

Nhanh như chớp, hắn dùng khuỷu tay chặn ngang cổ cô.

Cộp!

Một cú đánh chuẩn xác vào gáy.

Tất cả trước mắt Thiên Lam bỗng chốc tối sầm.

Cơ thể cô mềm nhũn, rơi vào vòng tay hắn.

Hàn Kỳ cúi xuống nhìn cô gái trong tay mình, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt.

Bước cuối cùng sẽ là kết liễu con mồi, tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng của sự sống khi rời khỏi mắt họ.

Nhưng khi khoảnh khắc hắn rút con dao ra, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu lên làn da trắng ngần của cô, hắn dừng lại.

L*иg ngực hắn phập phồng.

Cơn hưng phấn trỗi dậy, một kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy mà trước nay hắn chưa từng có với bất kỳ con mồi nào.

Gϊếŧ cô? Không… không phải bây giờ.

Hắn muốn nhìn cô khi cô mở mắt dậy, nhận thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô khi biết mình không thể trốn thoát.

Hắn muốn cảm nhận cô run rẩy dưới tay hắn, hắn muốn nhiều hơn nữa.

Hắn quăng con dao xuống sàn, đôi mắt ánh lên tia chiếm hữu đầy méo mó.

Khi Thiên Lam mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Đầu óc choáng váng, cơ thể nặng trĩu. Cô thử cử động… nhưng tay chân đều bị trói chặt.

Hơi thở gấp gáp, cô ngẩng đầu nhìn quanh.

Căn phòng này không giống nhà hoang hay nhà kho bỏ hoang như trong phim. Trái lại, nó sạch sẽ, ngăn nắp đến đáng sợ.

Một nơi được chuẩn bị cẩn thận cho một người bị giam cầm.