Cạm Bẫy Của Kẻ Săn Mồi

Chương 1

Bóng tối nuốt chửng cả thành phố. Dưới ánh đèn đường nhợt nhạt, những con phố dài chìm trong hơi thở của màn đêm. Người đi đường thưa dần, không gian dần trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân rải rác vang vọng trên mặt đất ẩm ướt.

Hàn Kỳ tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng theo nhịp đều đặn. Trong bóng tối, đôi mắt hắn sắc bén như loài thú săn mồi đang chờ thời cơ.

Đêm nay, hắn đi săn.

Hắn không gϊếŧ vì nhu cầu sinh tồn. Hắn không gϊếŧ vì tức giận hay hận thù. Hắn gϊếŧ… vì đơn giản hắn thích thế. Cảm giác cướp đoạt mạng sống, cảm nhận hơi thở dần yếu ớt của con mồi dưới tay mình - đó là thứ duy nhất mang lại cho hắn kɧoáı ©ảʍ thực sự.

Nhưng không phải ai cũng đủ tư cách trở thành con mồi của hắn.

Hắn thích phụ nữ. Nhưng không phải bất kỳ người phụ nữ nào.

Họ phải có đôi mắt đặc biệt - đôi mắt phản chiếu sự hoảng loạn tột cùng khi nhận ra mình sắp chết.

Hôm nay, hắn đã chọn được một người.

Thiên Lam ngáp dài, kéo lại chiếc túi xách trên vai. Cô vừa tan làm muộn, trời đã khuya, con đường về nhà vắng tanh khiến cô có chút lạnh sống lưng.

Điện thoại trong tay rung lên. Là tin nhắn của bạn cùng phòng.

“Nhớ mua bánh sữa chua giúp tao, quán tiện lợi gần nhà mình còn mở đó.”

Cô thở dài, nhắn lại một chữ “Ừ”, rồi rẽ vào con hẻm gần đó.

Quán tiện lợi sáng đèn, nhưng ngoài nhân viên thu ngân ra thì không có khách. Cô lướt nhanh qua quầy đồ ăn vặt, tiện tay lấy thêm lon cà phê lạnh.

Chỉ mất chưa đầy năm phút, cô bước ra khỏi quán và tiếp tục đi về nhà.

Nhưng ngay khoảnh khắc bước chân chạm lại con hẻm vắng, cô cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cảm giác như có ai đó… đang theo dõi mình.

Cô siết chặt túi xách, bước nhanh hơn.

Tiếng bước chân phía sau cũng vang lên đều đặn.

Không phải ảo giác.

Cô quay đầu lại…

Không có ai.

Chỉ có bóng đèn đường mờ nhạt và con đường dài hun hút.

Nhưng tim cô đập nhanh hơn. Cảm giác bất an bùng lên, giống như bản năng đang cảnh báo điều gì đó.

Cô hít sâu, ép bản thân bình tĩnh. Chắc chỉ là do cô tưởng tượng thôi…

Thế nhưng, ngay khi cô vừa quay lại định bước tiếp, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt cô.

Một người đàn ông cao lớn, khoác áo hoodie đen, cúi xuống nhìn cô.

Gương mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng lên, lạnh lẽo và sâu thẳm như vực thẳm không đáy.

Một giây trước khi cô kịp hét lên, một bàn tay mạnh mẽ bịt chặt miệng cô.