Chờ đến khi Hàn Kỳ rời khỏi phòng.
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng chìa khóa xoay nhẹ trong ổ khóa. Cô không mở mắt, nhưng lắng nghe kỹ. Hắn đã đi.
Cô đợi thêm vài phút nữa, cho đến khi chắc chắn rằng không có ai ở gần. Sau đó, cô bật dậy.
Lỗ thông gió trên trần nhà không quá cao, nhưng với chiều cao của cô, cô sẽ không thể với tới nếu không có thứ gì đó hỗ trợ.
Cô kéo chiếc bàn nhỏ lại, cẩn thận đặt nó ngay dưới lỗ thông gió. Sau đó, cô trèo lên.
Bàn không quá chắc chắn, mỗi lần cô dịch chuyển, nó lại hơi rung nhẹ. Nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Cô vươn tay lên, những đầu ngón tay chạm vào cạnh lỗ thông gió. Cô gồng hết sức, bám lấy mép kim loại, cố gắng nâng cơ thể lên.
Cửa phòng bất ngờ bật mở.
“Em đang làm gì vậy?”
Cả người Thiên Lam cứng đờ.
Hàn Kỳ đứng ngay cửa, đôi mắt tối lại khi nhìn thấy cô đang nửa người chui vào lỗ thông gió.
Không thể chần chừ nữa.
Cô dồn hết sức, đẩy mạnh cơ thể vào trong.
Một lực kéo mạnh mẽ giật lấy cổ chân cô.
“Xuống.” Giọng hắn trầm thấp, lạnh lẽo.
Thiên Lam bấu chặt tay vào mép lỗ thông gió, dùng toàn bộ sức lực để giữ mình không bị kéo xuống.
Nhưng hắn mạnh hơn cô.
Chỉ trong tích tắc, cô bị lôi ngược xuống, ngã nhào xuống giường.
Trước khi cô kịp ngồi dậy, một bàn tay lạnh băng đã bóp chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Em nghĩ em có thể chạy thoát khỏi tôi sao?”
Thiên Lam run rẩy.
Cô chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn đáng sợ đến vậy.
Hắn không giận dữ bộc phát, không gào thét hay nổi điên.
Chỉ có một sự im lặng chết chóc bao trùm.
“Tôi đã quá nuông chiều em.”
Giọng hắn nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cô lạnh buốt tận xương sống.
Hắn nghiêng đầu, nhìn cô thật lâu, như thể đang đánh giá xem nên xử lý cô thế nào.
“Có vẻ em cần được dạy dỗ lại.”
Hàn Kỳ buông cằm cô ra, đứng dậy, kéo mạnh cô khỏi giường.
Cô cố vùng vẫy, nhưng hắn chỉ siết chặt hơn.
“Buông tôi ra!”
“Muộn rồi.”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi.
“Tôi đã cho em cơ hội. Nhưng em không biết trân trọng nó.”
Cô bị kéo ra khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.
Thiên Lam bị kéo lê vào phòng tắm, chân vấp vào sàn lạnh, nhưng Hàn Kỳ không hề giảm lực. Bàn tay hắn siết chặt cổ tay cô, từng bước chân vững chắc như thể hắn đã lên kế hoạch sẵn từ lâu.
Cô vùng vẫy, cố cào cấu cánh tay hắn.
"Buông tôi ra!”