Vì không chịu nổi cái “cảm xúc dồi dào mọi lúc mọi nơi” của Tống Yểu, nên cuối cùng Trương Hồng vẫn mềm lòng, mua cho cô hai hộp Cúp Hành Tinh, dúi vào tay cô và dặn dò cẩn thận:
“Một hộp con ăn, còn lại để chút nữa đến nhà dì Trần, nhớ chia cho anh Tiểu Bình nhé!”
Tống Yểu ôm lấy hai hộp Cúp Hành Tinh, tâm trạng tốt hẳn lên, mắt cười cong như vầng trăng khuyết, tung tăng với cảm xúc vui sướиɠ.
Nhưng khi nghe thấy bố chữ “anh Tiểu Bình”, cô lại chùng xuống, có chút không vui.
Rõ ràng sinh nhật của hai người cách nhau chưa đến trăm ngày, tại sao cô lại phải gọi là “anh” chứ!
Tống Yểu buồn bã ngồi sau yên xe đạp của Trương Hồng, làn gió mang sắc hoàng hôn và ánh đèn neon làm rối tung bím tóc nhỏ của cô. Cô đưa tay vuốt tóc rồi lại cúi đầu, tiếp tục cặm cụi xúc từng thìa Cúp Hành Tinh.
Trương Hồng đạp xe phì phò, nhịn không được mà hỏi thử:
“Hạnh Hạnh à, con có thích anh Tiểu Bình không?”
Tống Yểu vốn định giận dỗi trả lời dứt khoát “không thích”, nhưng trong miệng lại tràn ra vị ngọt mát của chocolate pha dầu thực vật và sữa táo xanh, ngăn chặn luôn câu trả lời đang định buột ra.
“Thích.” Cô đáp, giọng vẫn không vui.
Nghĩ lại thì... cũng chẳng có lý do gì để không thích anh nhỉ?
Tống Yểu xoay xoay đầu, tự nhủ phải thuyết phục chính mình.
Ngoại trừ việc phải gượng ép gọi anh là “anh.”
Ngoại trừ việc lúc nào cũng bị bố mẹ nhắc học theo anh;
Ngoại trừ chuyện cô giáo Mỹ Mỹ ở trường mẫu giáo luôn dán cho anh nhiều phiếu bé ngoan hơn...
Ngoài mấy chuyện nhỏ nhặt ấy, Chu Tễ Niên dường như chẳng có gì để cô ghét cả.
Huống chi dì Trần đối xử với cô tốt như vậy, toàn lén cho kẹo, bánh quy, chocolate mà mẹ không cho ăn, lại còn thường xuyên tặng truyện tranh nữa!
Tống Yểu bặm môi, trong miệng vẫn còn đọng lại vị ngọt ngào của chocolate, hồi tưởng lại dư vị ngọt lịm của sữa táo xanh.
Nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió chiều nhẹ hôn lên gò má, Tống Yểu nghiêm túc quyết định: từ nay sẽ cố gắng thích Chu Tễ Niên nhiều hơn!
Cho dù... chỉ vì sữa táo xanh đi nữa!
Tất nhiên Trương Hồng không thể biết được cái đầu bé xíu của Tống Yểu lại có thể nghĩ ra lắm thứ như thế trong vài phút ngắn ngủi. Bà tiếp tục dỗ dành:
“Hạnh Hạnh này, bố mẹ với dì Trần đều bận đi làm cả, nên sau này con chắc sẽ thường xuyên xuống dưới nhà tìm dì Trần, còn anh Tiểu Bình cũng sẽ hay lên chơi với con đó, được không?"