Hạt Táo

Chương 23: Bánh cúp hành tinh

“Trong phòng Tiểu Bình có một giá sách to thật to, đầy ắp sách luôn! Có truyện cổ tích, có truyện tranh, còn có một cuốn siêu dày tên là ‘Thủy Hử’, ngầu ghê á! Tiểu Bình bảo cuốn đó toàn kể chuyện đàn ông, nghe là thấy ồn rồi! Mùi hôi hôi, giống y như bố vậy.

Nhưng mà người Tiểu Bình lại thơm mùi sữa.”

— Trích “Sổ học chữ của Hạnh Hạnh ở mẫu giáo”

Ở một nơi khác, Trương Hồng đang đạp xe vội vã đến bệnh viện. Trong mấy giây chờ đèn đỏ xanh nhấp nháy, bà vẫn nghĩ ngợi về lời đề nghị ban sáng của Trần Tú Lan, liệu có khả thi không, liệu tụi trẻ có chịu nổi nhau không. Bà vừa thay xong đồng phục y tá là lao ngay vào guồng bàng việc bận rộn. Chỉ tranh thủ lúc đổi ca, bà mới vội vàng gọi điện cho Tống Thanh Bình để kể chuyện này.

Hai người bàn bạc xong, thấy đúng là khả thi thật.

Chu Văn Tài hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, để lại Trần Tú Lan và Chu Tễ Niên, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống.

Một mình bà nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì, hàng xóm láng giềng có thể giúp tay thì đều cố gắng giúp.

Mà Trương Hồng làm y tá, thường xuyên phải trực đêm. Tống Thanh Bình thì là công chức nhà nước, công tác, họp hành, đi học là chuyện thường. Không thể lúc nào hai người họ cũng chăm sóc được cho Tống Yểu, lúc thì gửi bên ngoại, lúc thì gửi bên nội là chuyện thường ngày.

Huống hồ, Trần Tú Lan lại là giáo viên dạy Ngữ văn nổi tiếng của Trường Thực nghiệm thành phố Hoài, giao Hạnh Hạnh cho bà trông, hai vợ chồng họ cũng yên tâm phần nào.

Tính tình Tiểu Bình trầm lặng, Hạnh Hạnh thì nghịch như quỷ. Hai đứa ghép lại biết đâu lại dung hòa được phần nào. Trẻ con mà, có bạn chơi vẫn tốt hơn.

Vì thế, tối hôm đó tan ca xong, Trương Hồng không về nhà ngay mà đến thẳng trường mẫu giáo Mặt Trời Nhỏ đón Tống Yểu. Chở theo cô đang líu lo nói không ngừng sau lưng, bà đạp xe thẳng đến chợ.

Lúc thì ghé tiệm này, khi thì sà vào sạp nọ, hai tay Trương Hồng xách đầy túi lớn túi nhỏ, mua luôn đồ ăn cho cả hôm nay lẫn mai.

Rồi bà dắt Tống Yểu đi lòng vòng đến quầy tạp hóa trước cổng chợ. Đếm lại số tiền trong ví, mặc cho ánh mắt Tống Yểu đang luyến tiếc nhìn hộp “Cúp Hành Tinh” và bịch khoai tây chiên Lily, bà thẳng thừng bê nguyên một thùng sữa tươi đi tính tiền.

Cô mím chặt môi như dấu gạch ngang, chờ đợi mẹ yêu đổi ý, Tống Yểu níu vạt áo Trương Hồng, lưu luyến từ biệt hộp Cúp Hành Tinh và bịch khoai tây như thể đó là người thân thất lạc vừa đoàn tụ chưa đầy một phút đã phải chia xa. Đôi mắt to tròn như hạt mơ rơm rớm nước, chỉ cần chớp một cái là có thể nhỏ ra cả giọt.