"Hạnh Hạnh của chúng ta ngoan như vậy, chắc chắn sẽ chơi cùng anh Tiểu Bình thật vui đúng không nào? Nếu anh ấy lên nhà mình, mẹ tin là con sẽ làm một chủ nhà giỏi, tiếp đãi anh ấy thật tốt, đúng không? Với lại nhà dì Trần nhiều sách như thế, còn có anh Tiểu Bình chơi cùng nữa, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!”
Đầu óc đơn giản của Tống Yểu lập tức bị những lời của Trương Hồng làm cho quay mòng mòng, chỉ còn biết gật đầu lia lịa. Mới tưởng tượng đến việc được đọc sách trong căn phòng đầy truyện của dì Trần thôi mà cô đã thấy vui lắm rồi!
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Trương Hồng ngoái đầu nhìn lại, thấy Tống Yểu ngồi phía sau vừa ăn vừa cười ngốc nghếch, miệng dính đầy chocolate. Bà nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Dừng xe dưới lầu, khóa xe xong, bà bế Tống Yểu xuống, tiện tay lau miệng cho cô, rồi một tay xách thùng sữa, một tay dắt cô đi lên cầu thang.
“Một, hai, ba...” Tống Yểu vừa leo vừa đếm bậc thang.
“Mười chín, hai mươi...” Nhưng sao mới đến bậc hai mươi tư đã dừng lại rồi?
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trương Hồng. Rõ ràng cô đã đếm rất nhiều lần rồi, về đến nhà thì phải hơn bốn mươi bậc cơ mà!
Nhưng lúc này Trương Hồng chẳng rảnh để giải thích thắc mắc ấy. Bà buông tay cô ra, giơ tay gõ cửa phòng 201.
Trong bếp, Trần Tú Lan đang đảo rau muống, nghe tiếng gõ cửa liền nhanh tay hơn, rồi gọi to ra ngoài:
“Tiểu Bình, ra mở cửa giúp mẹ nào!”
Chu Tễ Niên chẳng chút chần chừ, đặt cuốn sách dạy chữ cái xuống, chạy lon ton ra mở cửa.
Vừa nhón chân mở chốt cửa, anh ngạc nhiên khi thấy dì Trương Hồng và Tống Yểu đang đứng ngoài, rõ ràng cô vẫn còn chưa hiểu vì sao lại dừng ở tầng giữa.
“Cháu chào dì ạ.” Tuy có chút thắc mắc, anh vẫn lễ phép chào hỏi, rồi quay sang nhìn Tống Yểu, nhẹ giọng gọi:
“Hạnh Hạnh.”
Trong bếp, nghe thấy tiếng động, Trần Tú Lan cũng đã đoán ra đôi phần, liền tắt bếp, dọn đồ ăn ra đĩa, rửa tay, lau vào tạp dề rồi vội ra mở cửa.
“A, Hạnh Hạnh đến chơi rồi à!” Bà nhìn thấy Trương Hồng xách thùng sữa thì trong lòng càng thêm chắc chắn về đề nghị bốn sáng của mình. Bà mỉm cười niềm nở, xoa đầu Tống Yểu, rồi đón hai người vào nhà.
“Chị Trần, em mang thùng sữa cho Tiểu Bình uống, chị nhất định phải nhận lấy đó!” Trương Hồng đưa thùng sữa cho Trần Tú Lan.
“Trời ơi, còn mua gì nữa, ngại quá đi!” Trần Tú Lan vội xua tay.
Trương Hồng cười:
“Hạnh Hạnh toàn đọc ké sách nhà chị, còn được chị cho ăn bao nhiêu đồ ăn vặt. Em mua thùng sữa có đáng là gì đâu. Sau này nhờ chị trông giúp cháu, không biết còn làm phiền nhiều nữa ấy chứ!”