Hạnh Hạnh và Tiểu Bình là hàng xóm tầng trên tầng dưới.
Chu Tễ Niên chỉ cần gọi Tống Yểu là “Hạnh Hạnh”, nhưng Tống Yểu lại phải gọi anh là “anh Tiểu Bình.”
Tống Yểu chẳng hiểu sao, rõ ràng hai người chỉ hơn kém nhau có hai tháng, anh sinh trước lễ Giáng Sinh năm 95, cô sinh trước lễ Tình Nhân năm sau mà lại cách nhau hẳn một mùa đông xuân, đủ để anh từ bạn chơi nhỏ tuổi biến thành “người anh đáng tin cậy”.
Thế là mỗi lần bất đắc dĩ gọi “anh Tiểu Bình”, trong lòng Tống Yểu đều âm thầm thêm vào một câu chán nản: “Đồ quả táo hư!”
Tống Yểu biết nói sớm, lại học chữ cũng sớm, mới mấy tuổi đã biết bá vai bá cổ gọi tên người lớn, làm bố mẹ cô ông Tống Thanh Bình và bà Trương Hồng vừa bực vừa buồn cười.
Hai người vẫn còn trẻ, đang trong thời kỳ ngọt ngào của tình yêu, vừa tan làm là muốn ôm ấp một chút, vậy mà con gái nhỏ cứ nói chen vào những câu ngây thơ khiến cả hai phải tẽn tò.
Họ chỉ biết thở dài, không biết phải làm sao.
Trong khi đó, ở tầng dưới, Trần Tú Lan vừa vật vã với nỗi đau mất chồng, vừa phải lo chu toàn công việc dạy học ở trường. Quá bận rộn, bà đã lỡ mất thời gian quan tâm đến con trai.
Đến khi nhận ra thì giật mình: sao con trai mình ít nói quá vậy? Có khi ngồi cả nửa ngày cũng chẳng nói câu nào, dù mệt hay đau cũng im lặng chịu đựng.
Một nỗi lo lại chồng lên nỗi lo. Nhưng bà không thể gục ngã. Đành mua sách tranh, thẻ chữ, xin nghỉ chức chủ nhiệm lớp, bỏ cả tiết tự học ban tối để về nhà đọc truyện cho con nghe, tìm mọi cách khơi gợi để con mở miệng.
Nhưng hiệu quả chẳng đáng bao nhiêu.
Căn hộ 201 im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng thở, trong khi căn 301 lại luôn rộn ràng mỗi nhà có một nỗi buồn riêng.
Một năm nọ, vào mùa xuân đầu tiên, Trương Hồng nửa nói nửa than mà dắt Tống Yểu đi nhà trẻ, vừa thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng được "tống tiễn" cô con gái lí lắc vào lớp học.
Vừa ra khỏi nhà đã gặp Trần Tú Lan cũng đang đưa Chu Tễ Niên đi nhà trẻ.
Tống Yểu tíu tít kể giấc mơ đêm qua bị siêu nhân và ếch xanh rượt đuổi, còn Chu Tễ Niên thì im lặng đeo cặp sách, cầm hộp sữa trong tay, thỉnh thoảng lén liếc cô bé.
“Chị cũng cho Tiểu Bình học ở nhà trẻ Tiểu Thái Dương đường Nam Hoa à?” Trương Hồng bắt chuyện.
“Ừm, nhà em Hạnh Hạnh cũng học ở đó sao?” Trần Tú Lan vừa khóa cửa vừa cười đáp.
Trương Hồng vỗ đầu Tống Yểu ra hiệu: “Hạnh Hạnh, chào dì và anh đi!”, rồi vui vẻ nói, “Cuối cùng cũng được đưa nó đi học, em với Thanh Bình nhà em thở phào luôn!”
Tống Yểu lon ton chào “Dì ơi!”, rồi quay sang nhìn Chu Tễ Niên, ngập ngừng một chút mới lí nhí gọi “Anh ơi”.